Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 221: Quỷ Trủng 2
Cập nhật lúc: 2025-05-17 14:47:11
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đám thổ dân này trong ngoài ba lớp vây quanh chúng tôi, những người ở trong cùng ngồi xổm xuống, dùng trường thương chĩa vào chúng tôi.
Vòng ngoài cùng, thậm chí còn giơ cung tên trong tay.
Mũi tên được mài sáng loáng, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo màu bạc.
Không đùa đâu, bị một trăm con quỷ vây quanh tôi cũng không hoảng như vậy.
Tống Phi Phi vẻ mặt ngưng trọng, một lúc lâu sau mới không cảm xúc chọc chọc vai Lục Hải.
"Ở chỗ bọn họ, g.i.ế.c người có phạm pháp không?"
Lục Hải sắp khóc đến nơi rồi.
"Phạm pháp gì chứ, bọn họ là bộ lạc nguyên thủy, lời tù trưởng nói chính là luật pháp!"
"Nghe nói gần đây còn có một bộ lạc ăn th//ịt người thường xuyên lang thang nữa đấy!"
Tôi hít sâu một hơi, bước lên một bước, khí trầm đan điền.
"Hảo hán tha mạng! Chúng tôi có tiền!"
Đáp lại tôi, là một mũi tên nhọn xé gió lao tới.
Nếu vừa rồi người ra hô hào là Tống Phi Phi và Kiều Mặc Vũ, hai người đã sớm c.h.ế.t rồi.
May mà là tôi, thân thủ nhanh nhẹn, võ công cao cường, mới miễn cưỡng tránh được mũi tên lạnh lùng này.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Kiều Mặc Vũ đứng ra.
"Lục Hải, mau dịch cho tôi!"
"Anh cứ nói chúng tôi là phù thủy, cô gái đó không phải có thai, mà là bị thần linh trừng phạt."
Đến tối, trời giáng dị tượng, thần linh sẽ hiện thân."
Nghe thấy hai chữ "phù thủy", những người trong bộ lạc đều sợ hãi lùi lại một bước.
Tù trưởng là một người đàn ông trung niên vạm vỡ, cơ n.g.ự.c nổi cao, cao gần mét chín.
Ông ta nghi ngờ nhìn Lục Hải, Lục Hải cắn răng.
"Dù sao thì cứ đợi đến tối, nếu không có gì xảy ra, thì có nghĩa là chúng tôi đang nói dối. Đến lúc đó, chúng tôi tình nguyện chịu hỏa hình."
Tù trưởng phái người nhốt chúng tôi vào một căn nhà tranh.
Tuy không còn bị ánh mặt trời thiêu đốt, nhưng căn nhà này chật hẹp và ngột ngạt, khiến người ta khó thở.
Tôi vỗ vai Kiều Mặc Vũ, khen ngợi sự nhanh trí của cô ấy.
"Không hổ là sinh viên đại học, đầu óc cũng khá tốt đấy."
Kiều Mặc Vũ đắc ý ngửa mặt lên trời cười lớn.
Lục Hải ủ rũ ngồi một bên, sốt ruột đến mức khóe miệng mọc đầy mụn nước.
"Vị tù trưởng này đã từng trải rồi, dùng điện thoại, máy chiếu gì đó để lừa ông ta, e là không được."
Sự lo lắng của Lục Hải là thừa.
Trong túi tôi có rất nhiều bùa chú, tùy tiện ném một lá lôi phù ra, là có thể hù dọa được đám thổ dân đó.
Kiều Mặc Vũ vẻ mặt nghiêm túc lục lọi túi tôi.
"Cách là tôi nghĩ ra, bùa chú phải do cậu xuất."
"Mẹ kiếp, đồ phá gia chi tử! Không có lấy một lá bùa chú nào rẻ hơn sao?"
Khó khăn lắm mới đợi được đến tối, nhiệt độ cũng đột ngột giảm xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-221-quy-trung-2.html.]
Nơi này chênh lệch nhiệt độ ngày đêm rất lớn, ban ngày bốn năm mươi độ C, ban đêm chỉ còn vài độ C, đôi khi thậm chí có thể xuống dưới không độ.
Đàn ông, phụ nữ, già trẻ trong bộ lạc đều ra ngoài, tù trưởng phái người đốt đống lửa, một đám người nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Lục Hải căng thẳng đến mức nấc liên tục, Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi thì tỏ vẻ nắm chắc phần thắng.
Tôi khí trầm đan điền, hai tay kết ấn, miệng lớn tiếng niệm chú.
"Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp, tứ ngã thần uy, thiên giáng ngũ lôi!"
"Ầm ầm ầm~"
Mặt đất bắt đầu xuất hiện sự rung chuyển nhẹ, có vô số bóng đen từ phương xa nhanh chóng lao tới, tung bụi mù trời.
Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là Kiều Mặc Vũ, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Tốt lắm! Lục Linh Châu, cậu dám lén lút tiến bộ sau lưng tôi!"
Tôi cũng có chút kinh ngạc, chú ngữ còn chưa niệm xong, uy lực đã lớn như vậy rồi sao?!
Bóng đen trong màn đêm nhanh chóng áp sát, đường nét vốn mơ hồ cũng dần trở nên rõ ràng.
Thân hình to lớn, đôi tai như quạt mo, thân thể dày như bức tường, đây là voi?
Đây là một đám người nguyên thủy đang điều khiển voi, bọn họ cởi trần, chỉ quấn vỏ cây, lá cây quanh eo.
Mỗi người đều cầm vũ khí trong tay, cung tên, gậy gộc, trường thương, thậm chí còn có cả d.a.o xương.
Trên mặt bọn họ vẽ đầy những vệt sơn kỳ dị, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt tràn đầy sát khí.
Đáng sợ nhất là, trên cổ bọn họ còn đeo một chuỗi dài đầu lâu.
Những đầu lâu này chỉ to bằng nắm tay, màu đen kịt, nhìn mà rợn tóc gáy.
Những người bộ tộc A-tư-Tân-Ba vây quanh chúng tôi lập tức tan tác như chim vỡ tổ, chỉ còn lại ba người chúng tôi ngơ ngác đứng giữa.
Lục Hải mặt trắng bệch, môi run run hồi lâu mới thảm thiết kêu lên.
"Chạy mau! Đây là bộ tộc ăn th//ịt người!!"
"Soạt!"
Một cây gậy dài đầu nhọn như lao phóng tới, ghim người vừa chạy qua bên cạnh tôi xuống đất.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Máu từ n.g.ự.c hắn ph//un ra, b.ắ.n lên mặt tôi.
Chất lỏng ấm nóng khiến tôi run lên, người cũng tỉnh táo lại.
"Chạy mau!"
Tôi và Tống Phi Phi những năm gần đây chạy khắp cả nước, Kiều Mặc Vũ từ nhỏ đã theo ông nội đi đây đi đó, nhưng loại g.i.ế.c chóc quy mô lớn này, chúng tôi vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Đâu đâu cũng là máu, của đàn ông, của phụ nữ, của người già, của trẻ con.
Bộ tộc A-tư-Tân-Ba khi đối mặt với mấy người chúng tôi thì khí thế hung hăng, nhưng khi gặp phải bộ tộc ăn th//ịt người này, giống như chuột thấy mèo vậy.
Đội ngũ gồm hàng trăm người đàn ông tráng niên, tan rã chỉ trong một khoảnh khắc.
"Chạy về phía này!"
Mấy người chúng tôi đều luyện qua võ công, Lục Hải từng phục vụ trong quân đội, thể chất cũng tốt hơn người bình thường rất nhiều.
Nhưng những người này chạy quá nhanh, hơn nữa còn có mấy con voi đang xông thẳng vào bộ lạc.
Tôi kéo Tống Phi Phi liều mạng chạy về phía trước, một bóng người đột nhiên ngã xuống bên cạnh tôi.
Tôi nghiêng đầu nhìn một cái, cả người như đông cứng lại.
Là cô gái mà chúng tôi muốn cứu.