Tôi vừa nói vừa kéo tay Trần Tân, nhưng mới đi được nửa đường thì cảm giác kỳ lạ trong tim đột nhiên biến mất. Tôi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt dâm tà của Trần Tân rồi giáng cho hắn một bạt tai.
Vừa đánh xong, cảm giác yêu đương lại ùa về. Tôi đau lòng đỡ lấy Trần Tân vừa bị tôi đánh ngã:
“A Tân, sao anh không tránh đi, đau lắm không?”
Tôi vừa nói vừa vuốt má hắn, vừa chạm vào, cảm giác kia lại tan biến.
Thế là tôi lại đ.ấ.m một cú vào bụng hắn. Đấm xong cảm giác quay lại, tôi lại cúi xuống nắm tay hắn:
“A Tân, anh không sao chứ, sao lại nằm dưới đất vậy, đất lạnh dễ cảm lắm!”
Lăng Duệ đứng trố mắt nhìn tôi, còn Trần Tân thì chống tay chống chân bò lùi lại, như thể tôi là mãnh thú.
“Cô đừng lại đây!”
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Tôi gãi đầu, sợi chỉ đỏ này đúng là lợi hại, có thể khống chế cả tâm trí người ta. Vừa nãy tôi đã niệm một đống chú thanh tâm, chú tỉnh táo, mới miễn cưỡng giữ được chút lý trí.
“Lăng Duệ, mang theo Phi Phi, chúng ta đến quê nhà Trần Tân.”
Nhà Trần Tân ở Quý Châu, từ chỗ chúng tôi lái xe tới phải mất 20 tiếng. Không còn bị sợi chỉ đỏ chi phối, Tống Phi Phi đã dần tỉnh táo lại, nhìn Trần Tân mà nghiến răng ken két.
Vì vậy, chuyến đi này với Trần Tân đúng là thảm họa. Mỗi lần Tống Phi Phi lái xe mệt, là lại xuống xe đánh hắn một trận cho tỉnh ngủ.
Còn tôi thì lúc ngăn, lúc đánh, đánh xong lại xót, vừa tỉnh lại thì đánh càng dữ.
Cứ thế suốt đường đi, Tống Phi Phi và Lăng Duệ thay nhau lái xe, cuối cùng cũng đến được quê nhà Trần Tân.
Đó là một ngôi làng nhỏ không quá hẻo lánh, đường sá mới được làm lại, trong làng toàn là nhà hai tầng kiểu biệt thự nhỏ, cho thấy nơi này khá phát triển.
Sự xuất hiện của chúng tôi không gây chú ý, dù Tống Phi Phi lái chiếc xe sang trị giá hàng triệu tệ, người trong làng cũng chỉ liếc nhìn một cái rồi thôi, không vây lại xem như những nơi khác.
Chúng tôi dẫn Trần Tân đến tìm trưởng thôn. Trưởng thôn vừa thấy bộ dạng bị đánh thâm tím mặt mày của Trần Tân thì giận dữ, nói rằng người làng họ không thể bị kẻ ngoài bắt nạt. Nhưng khi Tống Phi Phi vung tiền, còn Lăng Duệ đưa thẻ công tác ra, ông ta lập tức thay đổi thái độ.
Theo lời trưởng thôn, làng này là một điểm du lịch nổi tiếng, vì cuối làng có một ngọn núi có đền Nguyệt Lão. Ngôi đền này đã tồn tại hơn nghìn năm, hương khói hưng thịnh, du khách tới cúng bái nườm nượp, ai cũng nói nơi này linh nghiệm.
Tổ tiên của Trần Lôi và Trần Tân từng là người trông coi đền Nguyệt Lão, đời đời lo việc hương khói. Mãi đến hơn mười năm trước, ngôi đền mới thuộc quyền quản lý của làng, và do làng tiếp nhận việc chăm sóc.
Người ta vẫn đồn rằng tổ tiên họ Trần đời đời cưới được vợ đẹp và giàu có là vì có phúc của Nguyệt Lão ban cho.
Xem ra, gốc rễ của sợi chỉ đỏ này nằm ở đền Nguyệt Lão. Một ngôi đền thần nghìn năm, chẳng trách mà sợi chỉ đỏ lại lợi hại đến vậy.
***
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-22-toi-ban-bua-tren-livestream-6.html.]
Đền Nguyệt Lão nằm trên đỉnh một ngọn núi dốc đứng, những bậc thang kéo dài tới tận trời không thể ngăn nổi ước vọng tình yêu của nam thanh nữ tú. Chúng tôi bước đi trên bậc đá, dọc đường có không ít du khách lên xuống, phần lớn là các cô gái trẻ.
Tôi càng tức giận hơn — một ngôi đền linh thiêng như vậy, mà lại sinh ra thứ hại người thế này!
Đi bộ gần một giờ, chúng tôi mới lên tới đỉnh núi, đập vào mắt là một cây long não khổng lồ.
Thân cây cực lớn, phải ba bốn người ôm mới xuể, tán lá sum suê treo đầy thẻ gỗ buộc dây đỏ, theo gió khẽ phát ra tiếng leng keng.
Phong cảnh nơi đây quả thật rất đẹp, chẳng trách hương khói lại thịnh vượng đến thế.
Tôi liếc nhìn cây long não già đang xào xạc trong gió — hừ, đỉnh núi này đúng là náo nhiệt thật.
Tôi đi theo Tống Phi Phi bước vào đại điện, giữa đại điện rộng lớn có đặt một pho tượng Nguyệt Lão cao hơn hai mét.
Râu tóc bạc phơ, mặc lễ phục đỏ thẫm, một tay cầm sổ duyên phận, một tay nắm lấy sợi chỉ đỏ.
Hử? Chỉ đỏ?
Tôi nheo mắt, tập trung nhìn kỹ sợi chỉ đỏ ấy — nó có vẻ rất cũ, nhưng lại không hề bám chút bụi nào, ngược lại màu sắc tươi tắn, ánh lên vẻ lấp lánh mờ mờ.
Thì ra là vậy, sợi chỉ đỏ trên cổ tay tôi chính là linh khí hóa từ sợi chỉ trong tay tượng Nguyệt Lão.
Tổ tiên nhà họ Trần đời đời làm tư tế ở đây, bảo sao lại có thể điều khiển được sợi chỉ đỏ này.
Thì ra trong thần miếu này, lại có yêu vật ẩn náu.
Khi tôi nhìn chằm chằm vào tượng Nguyệt Lão đầy cảnh giác, sợi chỉ đỏ trên cổ tay tôi lập tức bắt đầu co siết mạnh mẽ. Tôi có thể cảm nhận rõ nhịp tim mình đập dồn dập, mà hình ảnh Trần Tân trong mắt tôi ngày càng tuấn tú rạng ngời, cứ như thần tiên giáng trần, cử chỉ nào cũng mê hoặc đến c.h.ế.t người.
Nếu định lực tôi yếu một chút thôi, e rằng lúc này đã nhào tới hắn rồi.
Tên khốn nạn này! Không có tí liêm sỉ nào, vừa già vừa xấu còn giả bộ đẹp trai!
Tôi cắn đầu lưỡi để giữ tỉnh táo, trong miếu lúc này vẫn còn nhiều người, phải đợi đêm xuống mới ra tay được.
“Cậu nói xem, Nguyệt Lão này có linh nghiệm thật không?” – Tống Phi Phi tràn đầy hy vọng nhìn tôi.
“Linh hay không thì chưa rõ, nhưng nơi này chắc chắn linh khí dồi dào hơn các nơi khác.”
Nghe vậy, Tống Phi Phi lập tức phấn khởi, chắp tay quỳ xuống đệm, cúi đầu thành kính lạy ba cái:
“Nguyệt Lão ơi Nguyệt Lão, xin người đừng nối tơ duyên cho con! Con độc thân tự do, độc thân là vinh quang, cả đời này con không muốn dính tới đám đàn ông xui xẻo đó đâu!”
Theo dõi Thế Giới Tiểu Thuyết trên KhỉD để được cập nhật truyện mới nhất nhé