Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 218: Âm Phật Bài 8

Cập nhật lúc: 2025-05-17 14:46:07
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chiếc Phật bài Kumathong này đã hấp thụ hơn vạn sinh mạng, không phải là loại tiểu quỷ bình thường.

Tôi không dám khinh thường, lập tức mở cửa lao ra ngoài gào lớn:

"Có chuyện rồi, mau đến đây!"

Đèn trong phòng bắt đầu nhấp nháy, lũ búp bê trong phòng như sống lại, duỗi thẳng tay lảo đảo bước về phía tôi.

Con cẩu Kiều Mặc Vũ không những mũi thính, tai cũng thính nữa.

Tôi vừa la lớn một tiếng, cô ấy lập tức dẫn theo Tống Phi Phi xông tới.

Đèn trên hành lang đột nhiên tắt hết, chỉ còn lại hai ngọn đèn khẩn cấp lờ mờ.

Vô số cánh tay trắng nõn từ hai bên tường vươn ra, chộp lấy Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi.

"A!"

Tuyết Nhi chạy theo sau hét lên một tiếng, mắt trợn ngược ngất xỉu.

"Đệt!"

Kiều Mặc Vũ vừa rút kiếm gỗ đào ra định ch//ém, cổ tay đã bị hai bàn tay nắm chặt.

Tóc, vai, cánh tay, bắp chân, mắt cá chân…

Vô số cánh tay nắm lấy cô ấy, khiến cô ấy không thể nhúc nhích.

Tình hình của Tống Phi Phi cũng tương tự, một mình khó địch lại bốn tay, huống chi ở đây có cả ngàn tay.

"Mẹ kiếp, chẳng phải chỉ có một con Kumathong thôi sao, đám oán linh này từ đâu ra vậy!"

Tống Phi Phi chật vật giãy giụa, dây buộc tóc cũng bị giật đứt, tóc tai rũ rượi như quỷ.

Tôi không rảnh lo cho đám truy binh phía sau, cầm kiếm gỗ đào chạy ra hành lang.

Số lượng oán linh này quá nhiều, lúc này chỉ có thể dùng đến tuyệt chiêu.

Tôi lấy ra mấy lá Ngũ Lôi Thần Tiêu Phù, còn chưa kịp ném thì đã nghe thấy tiếng Kiều Mặc Vũ xé tim xé phổi gào lên:

"Giữ bùa lại! Tôi còn cầm cự được!

"Đừng ném, lá bùa này đắt lắm!"

Con ngốc này, mạng sắp mất đến nơi rồi mà còn nghĩ đến tiền.

Vô số tia điện sáng lên trong hành lang tối tăm, chiếu sáng căn phòng như ban ngày.

"Lấy được đồ rồi, mau chạy!"

"Mẹ ơi, cái thứ gì thế này!"

Tống Phi Phi mắt trợn ngược, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại.

Những cánh tay trong tường đã rụt lại, nhưng phía sau tôi lại có vô số đồ chơi đuổi theo.

Bây giờ không có thời gian giải thích, tôi bế thốc Tuyết Nhi đang ngất xỉu dưới đất lên, tiếp tục cắm đầu chạy về phía trước.

Thời gian cúng tế sắp đến rồi, Kumathong không nhận được vật tế không biết sẽ làm ra chuyện gì kinh khủng nữa.

Phật bài còn ở đây, tất cả mọi người trong biệt thự đều sẽ chếc thảm.

Tôi phải mang chiếc bùa này đến nơi không người, phong ấn nó lại rồi mới có thể mang về nước.

"Mau, mau, đi bằng cầu thang!"

Tôi vừa ôm Tuyết Nhi chạy đến tầng hầm, đã bị một khẩu s.ú.n.g đen ngòm chĩa thẳng vào đầu.

"Giao Phật bài ra."

Vệ sĩ của A Lang chặn đường tôi, phía sau Kiều Mặc Vũ xông xáo chạy tới, đ.â.m sầm vào lưng tôi.

Tôi nhào về phía trước, Tuyết Nhi đang được tôi ôm ngang trong tay cứ thế bị tôi ném ra.

"Đứng lại, chạy nữa tôi bắn!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-218-am-phat-bai-8.html.]

Đội trưởng đội bảo vệ da đen dẫn người vây quanh chúng tôi.

A Lang không hổ danh là ngôi sao lớn, lại thuê đến tận hai mươi mấy vệ sĩ.

Hơn nữa trên tay bọn họ đều cầm súng, bị hai mươi mấy họng s.ú.n.g đen ngòm chĩa vào, tôi có chút hoảng sợ.

"Tôi giao! Tôi giao ngay đây!"

Lẽ ra lúc trói A Lang nên lục soát lấy điện thoại của anh ta, không biết anh ta đã cởi trói bằng cách nào, còn thông báo cho bảo vệ nữa.

Tôi vừa lẩm bẩm vừa chậm rãi tiến lại gần đội trưởng đội bảo vệ.

Tống Phi Phi và Kiều Mặc Vũ cũng ăn ý di chuyển, cả hai đều cố gắng tránh xa cánh cửa tầng hầm.

"Ầm! Ầm ầm ầm!"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Cánh cửa tầng hầm dường như bị thứ gì đó đập mạnh vào.

Tôi lập tức dừng động tác nhìn đội trưởng đội bảo vệ, anh ta giơ s.ú.n.g lên thở phào nhẹ nhõm.

"Ông chủ đến rồi, cậu, mở cửa ra."

Anh ta tùy ý chỉ một người bảo vệ đang đứng cạnh cửa, người bảo vệ kia lập tức cất s.ú.n.g đi mở cửa.

Tôi há miệng ra với Tống Phi Phi và Kiều Mặc Vũ, ra hiệu bằng khẩu hình "chạy".

"Ầm ầm ầm!"

Cửa vừa mở, vô số đồ chơi từ bên trong lao ra.

Trong lúc hỗn loạn, không ít người đã nổ súng, đạn b.ắ.n trúng đèn chùm và kính, cả tòa biệt thự trở nên hỗn loạn.

Tôi và Kiều Mặc Vũ Tống Phi Phi ba người ôm đầu cắm đầu bỏ chạy.

Tên bảo vệ da đen kia dường như là lính đánh thuê, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn.

Những người khác đều bị cuốn vào hỗn loạn, anh ta đá văng con gấu bông bên cạnh, giơ s.ú.n.g đuổi theo chúng tôi.

Cái tên cứng đầu này, đuổi theo chúng tôi làm gì!

"Này, anh mau xuống tầng hầm xem A Lang đi!

"Anh ta c.h.ế.t rồi ai trả lương cho anh!"

Tiếng hét lớn của Kiều Mặc Vũ, lại thực sự khiến tên bảo vệ kia chấn động.

Anh ta do dự một lát, lại quay người chạy ngược trở lại.

Quả nhiên tiếng lòng của người nghèo đều thông nhau.

Tôi và Tống Phi Phi vẻ mặt khâm phục nhìn Kiều Mặc Vũ, cô ấy đắc ý chống nạnh ngửa mặt lên trời cười lớn, cười rồi hốc mắt lại đỏ hoe:

"Mấy người nhà giàu các người, đúng là không biết đến sự vất vả của cuộc sống mà!"

Căn biệt thự này được xây dựng trên một khu rừng rậm rạp, con đường lớn xuống núi chỉ có một.

Để tránh bị A Lang đuổi kịp, chúng tôi cố ý chạy theo con đường nhỏ khác.

Chiếc Phật bài trong tay tôi càng ngày càng nóng rực, nóng đến mức tôi gần như không thể nắm giữ được.

Thứ này quá tà dị, chúng tôi phải nhanh chóng phong ấn nó lại mới được.

"Linh Châu cứu mạng!!!"

Chạy chưa được bao lâu, tôi mới phát hiện ra A Vũ lẽ ra đang đợi chúng tôi ở bên ngoài biệt thự, lại bị người ta trói vào một cái cây cách đó không xa.

A Vũ liều mạng nháy mắt ra hiệu cho chúng tôi, ba người chúng tôi chỉ có thể dừng bước.

A Khun từ phía sau cây đi ra, cầm một khẩu s.ú.n.g chĩa vào đầu A Vũ.

"Giao Phật bài ra, nếu không tôi sẽ g.i.ế.c hắn."

Trong tích tắc, tôi đã hiểu ra rất nhiều chuyện.

Tôi lạnh lùng nhìn A Khun:

Loading...