Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 210: Quái Vật Đầu Chó 8

Cập nhật lúc: 2025-05-17 14:44:14
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cây gỗ trầm hương này đổ, trận pháp tự nhiên cũng phá.

Tôi đưa ngón tay chỉ vào cây gỗ trầm hương, Tống Phi Phi và Kiều Mặc Vũ nhìn nhau, cùng nhau quay người bơi lên.

Tôi vội kéo hai người lại, ba người dùng ngón tay ra hiệu dưới nước một hồi lâu.

Xung quanh cây gỗ trầm hương nằm ngang toàn là lươn đầu chó, có con bơi lượn gần đó, có con quấn quanh thân cây, lại có con trực tiếp nằm bò lên trên.

Những cây gỗ trầm hương này có kích thước rất lớn, mỗi cây đều có đường kính một mét, cao sáu bảy mét, tôi đoán trọng lượng phải đến vài tấn.

Ngay cả khi không có lươn đầu chó, chúng tôi cũng khó có thể dựng cây gỗ trầm hương này lên.

Bất đắc dĩ, ba người chúng tôi đành phải bơi trở lại mặt nước.

Ba người chúng tôi vò đầu bứt tai suy nghĩ trên thuyền cứu sinh, Chu Bình Uyên thì chỉ huy quỷ sản bơi đi khắp nơi, không ngừng vớt người.

Khi Tống Phi Phi tìm thuyền cứu sinh, cô ấy đã thả tất cả các thuyền ra.

Rất nhiều người bơi giỏi đã lên được những chiếc thuyền cứu sinh gần nhất, còn một số người kiệt sức, nửa mê nửa tỉnh, cũng lần lượt được chúng tôi kéo lên những chiếc thuyền còn trống.

"Tôi có một cách!"

Tống Phi Phi đột nhiên vỗ đùi Kiều Mặc Vũ đứng dậy:

"Chúng ta không thể di chuyển cây gỗ trầm hương đó, nhưng lươn đầu chó điện quang thì có thể!"

"Chỉ cần tìm được một sợi xích sắt, một đầu buộc vào cây gỗ trầm hương, một đầu buộc vào mình lươn đầu chó, lươn đầu chó động đậy, là có thể kéo cây gỗ trầm hương lên."

Tôi cau mày gãi đầu, cái chủ ý này vừa hoang đường lại vừa có chút khả thi.

"Vậy làm sao để lươn đầu chó động đậy?"

Tống Phi Phi ngập ngừng một lát, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa tôi và Kiều Mặc Vũ.

"Chỉ cần, chỉ cần có một người làm mồi nhử, đi khiêu khích lươn đầu chó một chút, nó chắc chắn sẽ đuổi theo."

Kiều Mặc Vũ lập tức rưng rưng nước mắt nắm lấy tay tôi:

"Tuy Phong môn truyền đến đời tôi, chỉ còn lại một mình tôi."

"Tôi mà không còn, thì Hoa Hạ bao la, sẽ không còn địa sư nữa."

"Không giống như các anh Mao Sơn, anh c.h.ế.t rồi, thì vẫn còn sư phụ, một sư huynh, hai sư điệt, mỗi người lại có mười đồ đệ, đồ tử đồ tôn kéo dài không dứt."

"Nhưng mà..."

Thấy mấy người chúng tôi đều nhìn mình không nói gì, Kiều Mặc Vũ nổi giận.

"Mấy người có phải là người không vậy! Tôi đã nói thảm đến thế rồi! Vậy mà còn muốn tôi nói đến vế "nhưng"!"

Cái thứ chó má này ngày ngày, tâm cơ còn nhiều hơn cả tóc.

Chu Bình Uyên nhìn ba người chúng tôi một cái, cẩn thận nói:

"Tôi thấy ba người xuống thì hơn một người, có thể hỗ trợ lẫn nhau, xác suất thành công sẽ cao hơn."

Chu Bình Uyên mặt mày bầm dập nằm trên thuyền cứu sinh, ba người chúng tôi xách một bó xích sắt lại xuống nước.

Sau khi bị đánh cho một trận, đầu óc Chu Bình Uyên cũng minh mẫn hơn hẳn.

Không chỉ chỉ huy chúng tôi tìm được xích sắt trong du thuyền, thậm chí còn tìm được mấy bộ thiết bị lặn đặc biệt.

Trên thiết bị đó có gắn động cơ đẩy, chỉ cần ấn vào động cơ đẩy, người ta có thể di chuyển nhanh như tàu ngầm.

Khi chúng tôi lặn xuống đáy biển, những con lươn đầu chó điện quang vẫn vây quanh cây gỗ trầm hương nằm ngang.

Ba người chúng tôi tỏa ra ba hướng, Kiều Mặc Vũ rút ra một khẩu súng, nhắm vào lươn đầu chó mà bóp cò.

Một tiếng tạch vang lên, Kiều Mặc Vũ lấy từ trong túi ra một tấm vải đỏ không ngừng vẫy.

Tất cả lươn đầu chó lập tức phát điên, đồng loạt lao về phía cô ấy. Kiều Mặc Vũ chỉ cần chậm một giây thôi, là có thể bị lũ lươn đầu chó này nhấn chìm rồi.

Khúc gỗ trầm hương nằm trên mặt đất nhanh chóng lộ rõ hình dạng ban đầu.

Tôi và Tống Phi Phi vội vàng lặn xuống, dùng dây thép quấn quanh cây gỗ trầm hương hai vòng.

Khúc gỗ trầm hương này nặng chếc người, chúng tôi căn bản không tài nào nhấc nổi.

Cuối cùng vẫn là tôi chợt nảy ra ý, lấy xẻng đào sạch lớp bùn đất bên dưới, rồi mới buộc được.

Cũng may còn có con quỷ sản, cô ta nhập vào dây thép, giúp chúng tôi không ít việc.

Buộc dây xong, tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì sống lưng bỗng lạnh toát.

Từng đợt nhịp tim đập nhanh truyền khắp cơ thể khiến tôi suýt ngạt thở.

Tống Phi Phi đối diện tôi cũng mắt trợn tròn như sắp rớt ra ngoài, vội vàng ra hiệu cho tôi rồi không do dự bơi đi hướng khác.

Tôi cứng đờ quay đầu lại, đối diện là một đôi mắt đỏ rực, phát sáng dữ dội.

Đôi mắt ấy... còn to hơn cả cái đầu tôi!

Bên dưới đôi mắt đỏ như máu, là một cái miệng rộng hoác đầy răng nanh khổng lồ, chỉ cần liếc một cái cũng đủ gây ác mộng mấy đêm liền.

Những chiếc răng nanh màu vàng ấy, còn to hơn cả bắp đùi của tôi, phát ra ánh sáng khiến người ta run sợ.

Tôi lập tức luồn sợi dây thừng chuẩn bị sẵn vào giữa những chiếc răng đó, rồi quay đầu bỏ chạy.

“Rắc!”

Tiếng vang rợn người vang lên, lũ lươn đầu chó phát cuồng đuổi theo tôi, sau lưng không ngừng truyền tới tiếng răng nghiến ken két làm tôi ê răng.

Nước mắt tôi suýt nữa trào ra, chỉ hận cha mẹ không sinh cho tôi thêm vài cái đuôi mà quẫy cho nhanh.

Cây gỗ trầm hương nằm trên đất bị lươn đầu chó từ từ kéo lên, những cây trầm hương khác cũng bắt đầu phát ra ánh sáng trắng.

Trận pháp sắp hoàn thành rồi!

Tôi quay đầu lại liếc một cái, trong lòng mừng rỡ như điên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-210-quai-vat-dau-cho-8.html.]

Lươn đầu chó dừng việc đuổi theo tôi, thân hình khổng lồ dừng lại trong nước, đôi mắt đỏ tươi chằm chằm nhìn tôi.

Ánh mắt đó, như thể đang suy tính điều gì...

Ngay sau đó, một cảnh tượng khiến tôi hồn phi phách tán xuất hiện — cái đuôi của con lươn đầu chó ấy... lại tách ra như nở hoa.

Vô số con lươn đầu chó nhỏ xíu từ phần đuôi đó tràn ra, chỉ trong nháy mắt, cơ thể khổng lồ của nó đã rụng mất một đoạn.

Cái quái gì thế này? Nó muốn phân tách để hóa thành vô số con nhỏ sao?!

Nếu nó từ một mà hóa thành ngàn vạn, thì dây cáp sẽ đứt, cây cọc lại rơi xuống lần nữa.

Đến lúc đó, mấy người chúng ta đều phải c.h.ế.t ở đây.

Lão tử liều với nó!

Tôi nhấn nút, máy phun khởi động, b.ắ.n tôi như đạn pháo vào miệng đang há rộng của con lươn chó đầu người.

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất rút hồn phách sản quỷ trên dây cáp, sau đó ném bùa Ngũ Lôi Tru Tà đã chuẩn bị vào miệng lươn chó đầu người.

Trước khi răng nó rơi xuống, tôi đá một cước vào răng khổng lồ của nó, khiến mình xoay chuyển một hướng.

Khi lôi điện trên người lươn chó đầu người lan đến bùa Ngũ Lôi, túi chống nước bọc bên ngoài phù giấy bị rách, bùa Ngũ Lôi cuối cùng cũng phát động.

Dương điện lẫn âm điện chạy khắp người lươn chó đầu người, nó đau đớn điên cuồng vặn vẹo thân thể, cũng ngừng quá trình phân liệt.

Vô số lôi điện lóe lên quanh nó, tôi thậm chí có thể cảm thấy toàn thân mình tê dại.

Không ổn rồi!

Tôi không kịp nhìn cây gỗ mun kia đã được kéo lên hay chưa, liều mạng bơi về phía mặt nước.

"Ầm!"

Cây gỗ rơi xuống đúng vị trí, toàn bộ đại trận điện chớp vang rền, phát ra ánh sáng trắng chói mắt.

Thất Tinh Trấn Tà trận đã phát động!

Toàn bộ mặt biển thành một mạng lưới điện đan xen, tôi chui ra từ kẽ hở lưới, chật vật trèo lên thuyền cứu sinh.

Sản quỷ rụt trong túi tôi không nhúc nhích, rõ ràng bị lôi điện âm dương giao thoa này làm cho sợ ngây người.

Không lâu sau, Tống Phi Phi và Kiều Mặc Vũ cũng trước sau nổi lên mặt nước.

Kiều Mặc Vũ vội vàng tháo mặt nạ, nằm bẹp trên thuyền thở dốc như chó chết:

"Mệt c.h.ế.t tôi rồi!"

"Tôi suýt nữa thì toi mạng, sau này không bao giờ xuống biển nữa, đáng sợ quá!"

Tống Phi Phi cũng mặt mày xám xịt, nằm trên mặt đất không động đậy.

Cả bầu trời sáng như ban ngày, tia chớp trên trời như rồng sấm chạy quanh, khiến người ta kinh hồn bạt vía.

"Tống Phi Phi, mau nhìn!"

Chu Bình Uyên móc điện thoại di động ra, mấy người chúng tôi vội vàng xúm lại.

[Thiên tượng giáng xuống, trên biển đột nhiên có sấm sét!]

Khu bình luận toàn là "Cao nhân phương nào đang độ kiếp".

Không ít người ra khơi đều nhìn thấy cảnh tượng này, đây có phải là nói rõ, chúng ta đã ra khỏi kết giới rồi không?

Ánh sáng trắng trên trời tan đi, lộ ra những vì sao lấp lánh.

Nước biển cũng một lần nữa khôi phục màu xanh lam tuyệt đẹp.

Không lâu sau, có tiếng còi tàu từ phía xa truyền đến.

Xem ra, đội cứu viện đã phát hiện ra chúng ta rồi.

Tôi ngồi dậy, từ trong túi móc ra ba đồng tiền đồng ném xuống đất.

Chuyến đi Thái Lan này luôn khiến tôi lo lắng bất an, còn chưa đến Thái Lan đâu, suýt nữa thì mất mạng rồi.

Thấy tôi bắt đầu bói quẻ, Kiều Mặc Vũ lập tức ngồi dậy cảnh giác nhìn tôi.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Âm dương âm, là thủy, là khảm.

Quả nhiên là tượng trưng cho quẻ Khảm nguy hiểm trùng trùng.

Kiều Mặc Vũ đưa tay lật hai đồng tiền đồng một mặt, sau đó vỗ tay cười lớn:

"Hay hay hay!"

"Hay một quẻ Càn!"

"Trời vận hành mạnh mẽ, người quân tử tự cường bất tức!"

"Lần đi Thái Lan này, nhất định mã đáo thành công, vạn sự thuận toại!"

Tôi trợn mắt khinh bỉ thu hồi tiền đồng, Kiều Mặc Vũ từ hai bên khoang thuyền vớt ra ván chèo bắt đầu liều mạng chèo.

Cô ấy đây là muốn chèo thuyền đi Thái Lan?

"Kiều Mặc Vũ, cậu điên rồi? Từ đây chèo thuyền đi Thái Lan phải một tuần đó!"

Kiều Mặc Vũ cúi đầu liều mạng chèo:

"Tôi mặc kệ!"

"Tôi cứ phải đi Thái Lan!"

Tống Phi Phi yếu ớt nằm một bên:

"Kiều Mặc Vũ, cô thu thần thông lại đi!"

"Hướng của cô chèo ngược rồi!"

Loading...