Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 207: Quái Vật Đầu Chó 5
Cập nhật lúc: 2025-05-17 14:43:59
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KroxNriOP
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi đưa chân muốn đá nó ra, đá được nửa chừng, Cẩu Đầu Mãng lộ vẻ hung ác, trên người lách tách lóe lên một trận điện quang.
Lúc này tôi mới nhớ ra, trên người con quái vật này có điện, không thể tiếp xúc trực tiếp.
Chân đang đá chuyển sang đạp lên trên, tôi hai tay nắm lấy tấm rèm cửa dùng sức, để mình đu sang bên trái.
Cẩu Đầu Mãng không thu lại được thế tấn công, há miệng nhào ra ngoài ban công.
Tôi nhìn bóng dáng nó rơi xuống mà trong lòng vẫn còn sợ hãi, vừa rồi suýt chút nữa đã vặn cả eo.
"Không thể cứ trực tiếp nhảy xuống như vậy được."
Kiều Mặc Vũ thò đầu xuống nhìn, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
Tình hình ở tầng dưới đã vô cùng tồi tệ, mọi người xô đẩy lôi kéo lẫn nhau.
Vì người quá đông, đã xảy ra giẫm đạp.
Cẩu Đầu Mãng luồn lách trong đó, không ngừng thu gặt sinh mạng của những người vô tội.
Du thuyền vẫn lắc lư, tôi loạng choạng đến trước một bàn bi-a, nhìn những quả bóng bi-a và gậy bi-a lăn xuống, chợt nảy ra một ý.
"Kiều Mặc Vũ! Tống Phi Phi! Xử chúng nó!"
Gậy bi-a làm bằng gỗ, thứ này không dẫn điện.
Tôi nhặt hết những quả bóng bi-a trên bàn nhét vào túi vải, tay cầm gậy bi-a chạy về phía một con Cẩu Đầu Mãng.
Cẩu Đầu Mãng sống bằng cách ăn thịt thối rữa và tàn hồn, trên người âm khí cực nặng.
Vốn dĩ thứ khắc chế loại âm vật này tốt nhất là lôi phù, nhưng trớ trêu thay nó lại không sợ sấm sét.
Không chỉ không sợ sấm sét, chúng còn không thể dùng đao kiếm c.h.é.m giết.
Nếu dùng hỏa công, chúng còn có thể nhanh chóng chui xuống biển.
Cho nên trước đây tôi vẫn chần chừ chưa ra tay, thực sự là không biết nên dùng thứ gì để đối phó với chúng.
"Bốp!"
Gậy bi-a đập vào đầu một con Cẩu Đầu Mãng, trực tiếp đ//ập n//át đầu nó.
Chất nhầy vàng khè từ trong cơ thể nó không ngừng chảy ra, thân lươn giãy giụa một hồi, cuối cùng cũng ngừng vùng vẫy.
Thấy tôi đánh c.h.ế.t một con Cẩu Đầu Mãng, Tống Phi Phi và Kiều Mặc Vũ lập tức phấn chấn hẳn lên.
"Mọi người đừng sợ! Dùng sức đ//ập vào đầu những thứ này, có thể gi//ết ch//ết chúng!"
Tôi nhảy lên bàn bi-a lớn tiếng hô hào với mọi người, cố gắng để họ bình tĩnh lại.
Nhưng không ai để ý đến tôi, đa số mọi người lúc này đều bị nỗi sợ hãi tột độ chi phối, não bộ đã mất đi khả năng suy nghĩ.
Tôi nhảy xuống bàn bi-a cầm gậy chạy khắp nơi, cố gắng đánh c.h.ế.t càng nhiều Cẩu Đầu Mãng càng tốt.
"Két!"
Thân tàu rung lắc dữ dội, tôi không đứng vững, trực tiếp trượt theo sàn nhà.
"Rắc!"
Không ổn rồi!
Tôi ôm chặt một cây cột, tiện tay vớt lấy Kiều Mặc Vũ đang trượt sang một bên.
Tống Phi Phi nắm lấy chân Kiều Mặc Vũ giữ vững thân hình, Chu Bình Uyên trượt xuống một đoạn đường sau đó liều mạng nắm lấy chân Tống Phi Phi.
Thân tàu từ giữa bị gãy làm đôi, nửa thân tàu phía chúng tôi đang ở chìm xuống mặt nước, toàn bộ thân tàu gần như tạo thành một góc chín mươi độ so với mặt biển.
Bốn người chúng tôi giống như quân domino xâu chuỗi lại với nhau, tôi kéo tay Kiều Mặc Vũ, mệt đến mức mắt muốn lồi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-207-quai-vat-dau-cho-5.html.]
"Linh Châu cố lên! Nhất định đừng buông tay!"
"Cậu, cậu nói dễ thế!"
Đây là trọng lượng của ba người trưởng thành đó, ít nhất cũng phải có hơn một trăm năm mươi cân.
Tôi dùng hết sức bình sinh nắm lấy tay Kiều Mặc Vũ, trong lòng thầm kêu khổ.
"Linh Châu cẩn thận!"
Tống Phi Phi hét lớn một tiếng, tôi vội quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một con Cẩu Đầu Mãng to bằng bắp tay đang nhanh chóng lướt về phía tôi.
Nếu thứ này mà rơi trúng người tôi, mấy người chúng tôi đều sẽ bị điện giật thành than đen.
Chu Bình Uyên cũng nhìn thấy, Cẩu Đầu Mãng còn chưa rơi trúng người tôi, anh ta dường như đã bị điện giật rồi.
"Má ơi! Mau tránh ra!"
Anh ta vừa kêu, vừa vặn vẹo cơ thể, anh ta vặn vẹo, Tống Phi Phi cũng lay động theo.
Tống Phi Phi lay động, Kiều Mặc Vũ bất giác cũng động theo.
Tôi không thể kiên trì được nữa, buông tay, cùng Kiều Mặc Vũ mấy người cùng nhau lăn xuống.
Du thuyền biến thành cầu trượt.
Tôi vừa trượt xuống, vừa phải cầm gậy xua đuổi những con Cẩu Đầu Mãng xung quanh.
Chu Bình Uyên mắt nhanh tay lẹ ôm lấy một cái bàn ăn lớn: "Linh Châu, phía bên trái, ở đó có thuyền cứu sinh!"
Mấy người chúng tôi hóa thân thành Tarzan, cố gắng đu dây từ đầu này sang đầu kia trước khi khoang thuyền chìm xuống.
Điện Quang Cẩu Đầu Mãng từ giữa khoang thuyền bị gãy lao ra, đ.â.m mạnh về phía nửa du thuyền còn lại.
"Linh Châu, cậu có phát hiện ra thứ này nhỏ đi rồi không?"
Tống Phi Phi nhanh nhẹn như khỉ nhảy đến bên cạnh tôi, hất cằm về phía tôi.
Tôi lúc này mới chú ý, con lươn chó đầu chó khổng lồ lúc nãy, quả thật đã teo đi không ít.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Nó thò nửa thân trên khỏi mặt nước, rồi lại nhanh chóng chìm xuống biển.
Cái đuôi xám đen loé lên rồi biến mất trong không trung, để lộ một vệt đỏ nhạt.
Tôi nheo mắt lại, cái thứ này, sao mà giống phong ấn đến vậy?
Đúng rồi, thứ này to lớn như vậy, nhưng chưa bao giờ thấy trên tin tức.
Nó hẳn là bị một người lợi hại nào đó thiết lập kết giới, phong ấn ở chỗ này.
Năm tháng trôi qua, sức mạnh phong ấn ngày càng suy yếu.
Du thuyền của chúng tôi đi qua đây, vừa vặn phá vỡ phong ấn đó.
Vậy nên chúng ta chỉ cần lặn xuống đáy biển, khôi phục lại trận pháp phong ấn nó, là có thể chế ngự con lươn chó đầu chó điện quang này.
Nghĩ đến đây, tôi tinh thần phấn chấn, vội kéo tay Chu Bình Uyên đang chuẩn bị nhảy sang cái bàn tiếp theo.
"Ở đâu có thiết bị lặn?"
Chu Bình Uyên ngớ ra, rồi lộ ra một nụ cười khổ:
"Tôi đã chuẩn bị ba bộ thiết bị trong phòng, nhưng bây giờ muốn lấy được, e là hơi khó khăn..."
Căn phòng đó không chỉ ở trên tầng cao nhất, mà còn ở ngay mũi thuyền.
Hiện tại, mũi thuyền đã chìm một nửa xuống biển.