Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 205: Quái Vật Đầu Chó 3
Cập nhật lúc: 2025-05-17 14:43:55
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiều Mặc Vũ lập tức biến sắc, tiến lên vỗ mạnh vào vai Chu Bình Uyên.
"Ôi chao, đồng chí Tiểu Chu vẫn tốt bụng đấy chứ, ít nhất thì cũng đẹp trai mà! Cậu xem dáng người cũng cao ráo, tốt tốt!"
Chu Bình Uyên cười khổ một tiếng, nhìn Tống Phi Phi:
"Phi Phi, nói thật, đến giờ tôi vẫn không tin chuyện vừa xảy ra."
"Trước đây mọi người đều nói cậu bị một tên lang băm lừa cho xoay như chong chóng, tôi còn định khuyên cậu nữa..."
Tôi và Kiều Mặc Vũ không quan tâm Chu Bình Uyên có tin hay không, cả hai đều bị căn phòng xa hoa lộng lẫy kia làm cho lóa mắt.
Bên ngoài cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn rộng lớn với rèm voan trắng bay phấp phới là biển xanh bao la, ban công sáng sủa sạch sẽ được trang bị một hồ bơi riêng rộng khoảng ba mét, dài mười mét.
Riêng cái hồ bơi này đã lớn hơn phòng trước đây của chúng tôi gấp mấy lần.
Những tên nhà giàu c.h.ế.t tiệt này thật biết hưởng thụ!
Không chỉ vậy, Chu Bình Uyên còn sắp xếp cho chúng tôi một bữa tối xa hoa và tinh tế. Nghe nói đầu bếp là một đầu bếp nổi tiếng người Pháp, đã giành được nhiều giải thưởng trong các cuộc thi quốc tế.
Khi gọi món, người phục vụ lịch sự đưa thực đơn, tôi mở ra xem, toàn là những thứ quỷ quái chẳng hiểu gì.
Kiều Mặc Vũ nhướn mày với tôi:
"Hì hì, không biết chứ gì?"
"Gọi một tiếng tỷ tỷ, tôi sẽ đại phát từ bi giúp cậu gọi món."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Tôi nổi giận đùng đùng, lập tức giật lấy thực đơn tùy tiện gạch mấy đường rồi đưa cho người phục vụ.
Người phục vụ trẻ trung xinh đẹp lộ vẻ khó xử nhìn tôi:
"Thưa quý cô, cô, cô gọi tên của bếp trưởng và bếp phó của chúng tôi..."
"Phụt! Ha ha ha ha!"
"Lục Linh Châu, có phải cậu muốn tôi cười c.h.ế.t để thừa kế thẻ tín dụng của tôi không?"
Kiều Mặc Vũ đập bàn cười đến chảy cả nước mắt, Tống Phi Phi và Chu Bình Uyên cúi gằm mặt không nói một lời, nhưng vai lại run lên không ngừng.
Tôi tức đến c.h.ế.t đi sống lại, đang định nhào tới đánh cho Kiều Mặc Vũ một trận thì một người đàn ông trẻ tuổi vô cùng có khí chất bước đến trước cây đàn piano bắt đầu chơi nhạc.
Nhà hàng phương Tây sang trọng, nhạc nhẹ tao nhã.
Khung cảnh này thực sự không thích hợp để đánh nhau.
Tống Phi Phi và Chu Bình Uyên giả vờ cúi đầu chơi điện thoại, Kiều Mặc Vũ đắc ý lè lưỡi trêu tôi.
Tôi nghiến răng nhẫn nhịn một hồi, mãi mà không thấy món nào được bưng lên.
Kiều Mặc Vũ không nhịn được nữa, cô ấy giơ tay gọi người phục vụ:
"Món tôi gọi sao còn chưa lên?"
Người phục vụ ngạc nhiên nhìn cô ấy, có chút xấu hổ nói:
"Thưa cô, cô, cô gọi hai bản nhạc piano, vừa rồi đã chơi xong rồi ạ..."
"A ha ha ha ha!"
Tôi cười muốn chết, Kiều Mặc Vũ làm bộ ra vẻ không thành, giận quá hóa rồ nhào tới đánh tôi.
"Rầm!"
Thân tàu rung lắc dữ dội, như thể du thuyền đ.â.m phải thứ gì đó.
Kiều Mặc Vũ kinh ngạc nhảy khỏi lưng tôi, vẻ mặt ngơ ngác:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-205-quai-vat-dau-cho-3.html.]
"Sao vậy, động đất à?"
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt đại biến.
"Mau nhìn!"
Lúc này đang là buổi chiều tà, ánh nắng chiều rọi xuống mặt biển xanh biếc, khoác lên đại dương một lớp ánh sáng dịu dàng.
Khi chúng tôi ăn cơm, khung cảnh bên ngoài cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn là một bức tranh đẹp như vậy.
Nhưng sau khi trận rung chuyển vừa rồi xảy ra, trời tối đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Mấy người chúng tôi chạy ra ban công, lúc này mới phát hiện không chỉ trời tối mà ngay cả nước biển cũng biến đổi, đen đặc như mực.
"Linh Châu, mau nhìn!"
Sắc mặt Tống Phi Phi khó coi đưa điện thoại cho tôi.
"Du thuyền Trân Châu bị quái vật biển bí ẩn tấn công, biến mất một cách kỳ lạ!"
Tin tức này trên mạng đã được đẩy lên top tìm kiếm, kèm theo một chữ "Hot" màu đỏ tươi đặc biệt bắt mắt.
Tôi mở video ra, phát hiện chiếc du thuyền trong hình quả thực là chiếc của chúng tôi.
Chỉ thấy một bóng đen khổng lồ đ.â.m mạnh vào du thuyền, thân tàu nghiêng về phía bên trái khoảng hơn 30 độ.
Kiều Mặc Vũ trợn tròn mắt, hít một hơi lạnh.
"Cái gì thế này, Godzilla à?"
Du thuyền Trân Châu dài 320 mét, rộng 58 mét, cao 60 mét, nặng tới 150.000 tấn.
Từ mực nước đến boong tàu có tới 18 tầng, có thể chứa đồng thời hơn 3000 khách du lịch.
Một con tàu khổng lồ như vậy, lại bị một bóng đen đ.â.m cho suýt chút nữa thì lật úp.
Sau khi bóng đen đ.â.m vào du thuyền, không khí xung quanh bắt đầu vặn vẹo một cách kỳ lạ.
Gần như trong nháy mắt, chiếc du thuyền khổng lồ cứ thế biến mất khỏi mặt biển.
Lúc đó, cách du thuyền hai cây số có một chiếc du thuyền nhỏ, mấy vị khách du lịch trên du thuyền đã quay lại cảnh tượng kỳ dị này và đăng lên mạng.
Chu Bình Uyên không thể tin được nhìn chằm chằm vào mặt biển đen kịt:
"Không thể nào! Điện thoại của chúng ta rõ ràng là có sóng, tại sao họ lại không nhìn thấy chúng ta?"
Vừa rồi tôi đã thử gửi tin nhắn gọi điện thoại, phát hiện sóng điện thoại chỉ có một chiều.
Chúng tôi có thể nhìn thấy bình luận trực tiếp và diễn biến tin tức của cư dân mạng, nhưng họ lại không nhận được bất kỳ thông tin nào của chúng tôi.
Rõ ràng, chúng tôi đã tiến vào một kết giới vô danh.
Tôi nhìn bóng đen trong điện thoại rồi trầm tư.
Bóng đen này trông vừa to vừa dài, nửa thân trên nhô lên khỏi mặt biển, trông rất giống một con trăn khổng lồ.
Với kích thước này của trăn khổng lồ, có lẽ cả con tàu cũng chỉ đủ cho nó nhét kẽ răng thôi nhỉ...
"Linh Châu, phải làm sao?"
Đối diện với ánh mắt mong chờ của Tống Phi Phi, tôi há miệng, có chút không biết nên mở lời thế nào.
"Xem tôi đây!"
Kiều Mặc Vũ vỗ vỗ ngực, từ trong túi lấy ra ba nén hương dài.
"Thiên linh linh địa linh linh, Thái Thượng Lão Quân mau hiển linh!"
Bản dịch được đăng trên MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết.