Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 201: Phòng Quan Tài 7

Cập nhật lúc: 2025-05-17 14:42:10
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi và Tống Phi Phi hai người đè Chu Lâm Quân bọn họ lên bậc cửa, hai người gào khóc thảm thiết một hồi, dần dần ngừng giãy dụa.

Dân làng sợ lửa đốt được một nửa lại không thiêu c.h.ế.t được Thủy Cơ, cho nên họ chuẩn bị rất nhiều rất nhiều gỗ.

Những gỗ này nhất thời không thể dựng lên ngay được, cũng cho mấy người chúng tôi thêm chút thời gian.

Chu Lâm Quân sắc mặt trắng bệch ngồi dậy, anh ta lắc lắc đầu, bước đi lảo đảo đứng lên.

"Chu Lâm Quân, anh muốn làm gì? !"

Thần tình của Chu Lâm Quân thật sự có chút kỳ lạ, trong lòng tôi lóe lên một dự cảm không tốt.

"Má ơi!"

Tống Phi Phi kinh hô một tiếng né sang một bên, tôi cũng bị Chu Lâm Quân dọa cho phát khiếp.

Anh ta lôi từ trong ống quần ra một khẩu súng, rồi hướng về phía lão tộc trưởng.

"Đoàng!"

Tiếng s.ú.n.g trấn nhiếp tất cả mọi người, Chu Lâm Quân nổ s.ú.n.g xong, Tần Nhiễm từ sau lưng anh ta bước ra, trên tay còn xách theo một sợi dây thừng.

Cô ta giống như quăng dây bắt ngựa vậy mà dễ dàng ném sợi dây lên người tộc trưởng già, sau đó cùng Chu Lâm Quân kéo tộc trưởng già vào trong nhà của chúng tôi.

Sự việc xảy ra quá nhanh, gần như còn chưa đợi những người khác phản ứng lại, d.a.o găm của Chu Lâm Quân đã kề lên cổ tộc trưởng già rồi.

"Bảo tộc nhân của ông tất cả dừng tay."

"Linh Châu, chúng ta..."

Tôi nháy mắt với Tống Phi Phi, Chu Lâm Quân và Tần Nhiễm rõ ràng là có chút công phu trong người, thú vị đấy.

Tôi ngược lại muốn xem, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì.

"Thả tộc trưởng của chúng tôi ra!"

Dân làng đều hoảng sợ, rối rít dừng lại động tác trong tay.

Chu Lâm Quân cười cười, tàn nhẫn dùng tay xé toạc vết thương trên đùi tộc trưởng già.

"A!"

Tộc trưởng già kêu thảm một tiếng, trên đùi chảy ra một dòng chất lỏng màu vàng.

Máu của ông ta là màu vàng!

Chu Lâm Quân nhướng mày, đắc ý cười.

"Ông chính là Thái Chương đúng không?"

Tộc trưởng già hoảng sợ nhìn về phía anh ta, trong mắt toàn là kinh hoàng:

"Cậu, rốt cuộc các cậu là ai!"

Tần Nhiễm thích thú ngồi xổm xuống nghịch nghịch vết thương của lão tộc trưởng:

"A, ông lại thật sự là Thái Tuế trong truyền thuyết a!"

Tôi và Tống Phi Phi bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt chấn động.

Lão tộc trưởng là Thái Chương!

Đó chính là Thái Tuế a!

Thái Tuế, còn được gọi là Nhục Linh Chi, trong truyền thuyết ăn vào có thể khiến người c.h.ế.t sống lại, liền da liền xương.

Lão tộc trưởng vẻ mặt khổ sở, ông ngẩn ngơ nhìn Chu Lâm Quân:

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

"Cậu là, cháu đời thứ mấy của Chu Bình Trọng?"

Tên của lão tộc trưởng là Thái Chương, là một kẻ ngốc nhất hạng nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-201-phong-quan-tai-7.html.]

Sau khi ông tu luyện thành hình người thì bị người ta phát hiện thân phận, bị vây săn.

Tộc trưởng của thôn này đã cứu ông, ông cũng từ đó ở lại trong thôn, bắt đầu trả món nợ ân tình này.

Thái Chương dùng m.á.u thịt của mình cứu giúp hết thế hệ này đến thế hệ khác trong thôn, nhưng khi thân phận Thái Tuế của ông bị người trong thôn biết được, người trong thôn lại lộ ra nanh vuốt với ông.

Không ai có thể từ chối được sự cám dỗ của Thái Tuế.

Người trong thôn vì tranh đoạt Thái Chương mà bắt đầu ch//ém gi//ết lẫn nhau, Thái Chương chỉ có thể mang theo một bộ phận nhỏ dân làng không muốn tham gia c.h.é.m gi//ết mà ẩn cư di chuyển.

Cứ như vậy di chuyển, thôn càng ngày càng nhỏ, sức mạnh của Thái Chương cũng càng ngày càng yếu.

Sau này, trong thôn có một đứa trẻ nhỏ bị bệnh, Thái Chương vì cứu nó, đã cho nó tinh huyết Thái Tuế của mình.

Sau khi nó lớn lên không muốn ở lại trong thôn, trộm xuống núi, trốn vào thành.

Mà Chu Lâm Quân, chính là cháu đời thứ mấy của ông ta.

"Dù sao ông của tôi cũng được hưởng chút m.á.u huyết của ông, sống được đến 110 tuổi."

"Nếu không phải gặp tai nạn xe cộ, có lẽ ông ấy có thể sống đến 200 tuổi!"

Ánh mắt của Chu Lâm Quân dần dần trở nên điên cuồng, hắn giơ thanh d.a.o lên, kề vào cổ Tộc trưởng.

"Di nguyện của ông cố, cuối cùng ta cũng hoàn thành!"

"Ông cố nói đúng, chỉ cần tìm được ngươi, Chu gia ta có thể bảo trụ đời đời phú quý!"

"Phì!"

Tôi nặng nề nhổ một bãi nước bọt xuống đất, đây là cái loại người gì vậy, không bằng súc sinh!

"Lấy oán báo ân, táng tận lương tâm!"

Tống Phi Phi cũng gật đầu:

"Điên hết rồi, vô sỉ đến cực điểm!"

Thái Chương ánh mắt phức tạp nhìn tôi và Tống Phi Phi:

"Hai vị tiểu hữu, rất cảm ơn các cô có tinh thần bênh vực lẽ phải."

"Nhưng mà tay của các cô, có thể lấy ra khỏi đùi tôi không?"

Tôi ngượng ngùng rụt tay lại xoa lên mặt, m.á.u của Thái Tuế có thể phá trừ mọi tà ma yêu quái trên đời..

Có m.á.u của ông, m.á.u của Thủy Cơ dính trên người chúng tôi sẽ không còn khả năng ký sinh..

"A ha ha! Đạo môn chúng ta, chú trọng tiết kiệm nhất, ông xem ông chảy nhiều m.á.u như vậy,hẳng phải lãng phí à!"

Tống Phi Phi tiếp tục gật đầu: "Lãng phí là hành vi đáng xấu hổ! Chúng ta phải kiên quyết bài trừ!"

"Hừ!"

Tần Nhiễm hừ lạnh một tiếng, biểu tình có chút khinh bỉ: "Cái gì danh môn chính phái, cũng chỉ biết nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi."

Tống Phi Phi nghe thấy lời này, lập tức tức giận.

"Mẹ nó chứ! Hai người cẩu nam nữ các người còn có mặt mũi nói chúng tôi!"

"Cái gì bắt thỏ lạc đường, rõ ràng là cố ý tiến vào thôn này ngay từ đầu đúng không? !"

"Tôi nói mà, cái thôn này chắc chắn có kết giới!

Tại sao Chu Lâm Quân có thể dẫn chúng ta vào? Bởi vì trên người hắn chảy dòng m.á.u vong ân bội nghĩa của ông cố hắn!"

Chỉ là bọn họ không ngờ tới, vất vả lắm mới vào được thôn, lại đụng ngay phải Thủy Cơ.

Chu Lâm Quân cau mày liếc ta một cái, rồi ra hiệu cho Tần Nhiễm..

Tần Nhiễm lập tức móc từ trong ủng ra một khẩu s.ú.n.g lục ru lô nhắm vào tôi:

“Ban đầu còn nghĩ giữ cô lại sẽ có ích, ai ngờ lại vô dụng như thế!”

Loading...