Ban ngày còn ân ái vô cùng, giờ đây lại vì một người phụ nữ xa lạ mà bắt đầu tranh giành ghen tuông.
Tống Phi Phi cũng gia nhập vào đội quân ghen tuông.
Chu Lâm Quân tranh không lại Tần Nhiễm, nhưng lại tranh không lại Tống Phi Phi.
Hai người họ mỗi người kéo một tay của Thủy Cơ, cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, không thể giải quyết được.
"Thủy Cơ đi với tôi!"
"Không, thần tiên tỷ tỷ đi với tôi!"
Thủy Cơ ánh mắt lưu chuyển, đảo mắt nhìn mấy người chúng tôi một vòng.
"Nô gia chỉ có một người, trừ khi ch//ặt nô gia làm đôi, nếu không thì chỉ có thể đi với một trong các người thôi."
Chu Lâm Quân ngẩn người, anh ta lẩm bẩm:
"Chặt làm đôi?"
"Chặt làm đôi, thì có thể chia được một nửa Thủy Cơ sao?"
Hô hấp của Chu Lâm Quân dần trở nên gấp gáp, ánh mắt cũng trở nên điên cuồng.
Tống Phi Phi đã đi lục tìm d.a.o găm trong túi leo núi rồi, khi lên núi chúng tôi mang theo mấy con d.a.o quân sự để phòng thân.
"Tống Phi Phi, cậu điên rồi sao!"
Tống Phi Phi lục trong túi xách ra một con d.a.o găm đưa cho tôi, giọng nói mê hoặc:
"Linh Châu, g.i.ế.c cô ta đi, đầu của Thủy Cơ sẽ thuộc về cậu."
Đầu?
Đầu của Thủy Cơ, thuộc về tôi?
Tôi quay người nhìn lại Thủy Cơ, đôi mắt cô ta lả lơi như tơ, sau khi khẽ nhếch môi còn nháy mắt với tôi.
Tim tôi bắt đầu đập loạn xạ, trong đầu không ngừng cuộn trào một ý nghĩ điên rồ.
Tôi muốn có được Thủy Cơ, dù chỉ là một phần cơ thể cô ta.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Linh Châu, cầm lấy."
Tống Phi Phi nhét con d.a.o găm sắc bén nhất vào tay tôi, tôi nắm chặt con d.a.o đứng dậy, từng bước chậm rãi tiến về phía Thủy Cơ.
Tôi cứng đờ người, vì kích động mà cánh tay run rẩy nhẹ.
Chu Lâm Quân và Tần Nhiễm đang giữ Thủy Cơ, ánh mắt cuồng nhiệt và si mê.
"Linh Châu, mau ra tay đi, mau lên!"
Tần Nhiễm không ngừng thúc giục tôi, Chu Lâm Quân thậm chí còn đẩy thẳng Thủy Cơ đến trước mặt tôi.
Thủy Cơ nắm lấy tay tôi, đặt con d.a.o lên cổ cô ta.
Bàn tay cô ta trơn nhắn mát lạnh, chạm vào mang theo một luồng hàn khí.
Luồng hàn khí này khiến tôi tỉnh táo lại, ngay khi tôi định vứt con d.a.o đi, Thủy Cơ dùng tay còn lại nâng mặt tôi lên.
"Cô tên là Linh Châu sao? Thật là hay."
"Linh Châu, cậu có muốn sở hữu tôi không?"
Gương mặt tuyệt mỹ của Thủy Cơ hoàn toàn mê hoặc tôi, khoảnh khắc này, tôi mất hết lý trí.
"A!"
Con d.a.o găm của tôi hung hăng c//ứa qua cổ Thủy Cơ, m.á.u tươi của cô ta ph//un ra từ cổ, tưới ướt cả mặt tôi.
Tôi đưa lưỡi l.i.ế.m vết m.á.u trên khóe miệng, có một mùi tanh nhàn nhạt.
Thủy Cơ toàn thân đẫm m.á.u nằm úp trên mặt đất, thân hình yêu kiều uyển chuyển, cao thấp nhấp nhô như đồi núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-198-phong-quan-tai-4.html.]
Nửa khuôn mặt cô ta bị nhuộm đỏ, giống như thoa một lớp phấn son rực rỡ.
"Các người còn chờ gì nữa?"
"Lại đây đi..."
Máu tươi không hề làm giảm bớt vẻ đẹp của cô ta, ngược lại còn khiến cô ta càng thêm diễm lệ động lòng người.
Tống Phi Phi mấy người không thể kiểm soát được mà giơ d.a.o tiến lại gần.
Bốn người chúng tôi vây quanh Thủy Cơ, tất cả mọi người đều nín thở, giống như đầu bếp cẩn thận cắt miếng nguyên liệu đắt giá nhất.
Tôi từng nghe nói có những tuyệt thế mỹ nhân mềm mại không xương, tôi nghĩ, họ nhất định không mềm bằng Thủy Cơ.
Cô ta thật sự là không có xương, d.a.o cắt qua, giống như cắt đậu phụ vậy, không hề gặp trở ngại.
Đến khi ngoài trời vang lên tiếng gà gáy đầu tiên, tôi mới tỉnh táo lại.
Nến trên bàn đã cháy hết, chỉ còn lại hai vũng dầu nến màu vàng.
Quần áo của tôi đã sớm bị m.á.u tươi thấm ướt, dính nhớp dính sát vào người.
Lúc này tôi mới kinh hoàng nhận ra, mình đã ngồi khô trên mặt đất suốt cả một đêm.
Hơn nữa, trong tay vẫn luôn nâng đầu của Thủy Cơ.
Khi tôi đối diện với mắt của Thủy Cơ, một lần nữa lại rơi vào mơ hồ.
Cô ta thật đẹp, tôi tình nguyện cả đời cứ như vậy mà nhìn cô ta, không làm gì cả.
"Ngươi! Các ngươi g.i.ế.c Thủy Cơ!"
Giọng của tộc trưởng già vừa gấp vừa giận, ông ta kinh hoàng trừng mắt nhìn chúng tôi, vừa la hét vừa nhanh chóng lùi lại.
"Người đâu! Mau gọi người!"
"Phong tỏa cánh cửa này! Phải nhanh!"
Dân làng sợ chúng tôi bỏ trốn, tất cả đều giơ d.a.o phay và cuốc xẻng vây lại.
Nhưng mấy người chúng tôi đều không động đậy, Tống Phi Phi bọn họ thậm chí còn không thèm liếc mắt một cái.
Tống Phi Phi như bảo bối ôm nửa thân trên của Thủy Cơ trong lòng, lúc này cô ta đang như si ôm lấy tay của Thủy Cơ.
"Thật đẹp."
Tôi quay đầu nhìn Tần Nhiễm và Chu Lâm Quân.
Hai người bọn họ mỗi người ôm một cái chân của Thủy Cơ, Chu Lâm Quân sắc mặt ửng hồng, giống như uống say rượu.
"Hữu mĩ nhân hề, tại thủy nhất phương. Khuynh quốc khuynh thành, kiến chi vong tục."
Anh ta lẩm bẩm xong, hung hăng cắn một ngụm vào cái đùi trắng nõn thon thả kia.
Trong phòng không có cửa sổ, ánh sáng rất mờ.
Nền đất vốn là màu vàng đã sớm bị nhuộm thành màu đỏ, căn nhà đất chật hẹp trông như luyện ngục giữa nhân gian.
Tất cả chúng tôi ôm th//i th//ể của Thủy Cơ, toàn thân đẫm máu, thần sắc dữ tợn, giống như là ác quỷ đến từ địa ngục.
Sắc mặt tộc trưởng rất khó coi, ông ta nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên người tôi một chút, lúc này mới quay người hạ thấp âm lượng nói với một người trẻ tuổi.
"Cậu đi tháo cái ngạch cửa nhà tôi mang qua đây."
Người trẻ tuổi giật mình, nhưng vẫn nghe lời chạy về nhà tộc trưởng.
Tôi biết tộc trưởng muốn phong tỏa vĩnh viễn chúng tôi trong căn nhà này, nhưng tôi không quan tâm.
Chỉ cần được ở cùng với Thủy Cơ, tôi không cần thứ gì nữa.
"Linh Châu..."
Ngay lúc này, cái đầu người mà tôi đang nâng đột nhiên nói chuyện.
Thủy Cơ xoay xoay tròng mắt, ngữ khí có chút ai oán: