Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 195: Phòng Quan Tài 1
Cập nhật lúc: 2025-05-17 14:41:56
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cùng bạn bè đến một sơn thôn cổ quái, tộc trưởng sắp xếp phòng cho chúng tôi, nhưng yêu cầu chúng tôi tuân thủ ba quy tắc.
1. Sau khi trời tối, không được ra ngoài.
2. Buổi tối nếu có người gõ cửa, đừng để ý.
3. Ngạch cửa bị hỏng, nhất định phải sửa xong trước khi trời tối.
Đêm đến, tiếng gõ cửa quả nhiên vang lên.
"Chạy mau! Các người đang ở phòng quan tài!"
***
Bạn có biết vì sao ở nông thôn cổ đại, nhà nào cũng có ngạch cửa rất cao không?
Không chỉ có ngạch cửa, mà còn thiết kế ba bậc thềm.
Bởi vì như vậy có thể ngăn chặn cô hồn dã quỷ xâm nhập.
Theo truyền thuyết, cô hồn dã quỷ di chuyển bằng cách đồng thời nhảy lên bằng cả hai chân, nếu bậc thềm hoặc ngạch cửa quá thấp, sẽ trực tiếp nhảy vào nhà.
"Ngạch cửa thông thường đều được đặt ở một tấc hai phân, ngạch cửa càng cao, những thứ cần chắn càng mang sát khí nặng."
"Một tấc cao, một tấc hung."
"Các người xem ngạch cửa này, đủ bốn tấc bốn phân."
"Điều này nói lên điều gì, biết không?"
Tôi và vài người bạn cùng nhau ngồi xổm trước một ngạch cửa cũ kỹ, tôi đang kiên nhẫn giải thích cho họ nguyên nhân xây ngạch cửa ở nông thôn.
Đây là một sơn thôn vô cùng hẻo lánh, hẻo lánh đến mức trên bản đồ cũng không có.
Mấy người chúng tôi vào núi hái nấm, càng đi càng xa.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Sau khi lạc đường, liền đến được một sơn thôn đổ nát như thế này.
Trong thôn lác đác dựng mười mấy gian nhà đất, nhà cửa xây rất sơ sài.
Mỗi gian nhà chỉ cao khoảng hai mét rưỡi, nhìn rất ngột ngạt.
Nhưng so với sự thô ráp của ngôi nhà, thì ngạch cửa lại được làm rất công phu.
Không chỉ dùng gỗ đào lâu năm, mà trên đó còn khắc hình Bát Quái Tiên Thiên.
"Chứng tỏ nơi này mưa nhiều, khi mưa nước dễ tràn vào nhà."
Chu Lâm Quân giành trả lời trước, trả lời xong còn hừ lạnh với tôi một tiếng:
"Đừng truyền bá những thứ phong kiến mê tín đó, tôi tốt nghiệp trường thương mại Harvard đấy, không dễ lừa như Tống Phi Phi đâu."
"Oa! Anh Lâm Quân giỏi quá!"
Tần Nhiễm vỗ tay nhìn Chu Lâm Quân với vẻ ngưỡng mộ, trong mắt lấp lánh ánh hồng.
Chu Lâm Quân và Tần Nhiễm là một cặp tình nhân, cả hai từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài.
Lần này về nước, là đại diện gia tộc đàm phán hợp tác với nhà họ Tống.
Việc hợp tác diễn ra rất thành công, bố của Tống Phi Phi vui mừng, liền yêu cầu Tống Phi Phi dẫn hai vị công tử tiểu thư đi chơi.
Tần Nhiễm nói mình thường thích xem blogger livestream hái nấm trên mạng, thế là mấy người chúng tôi trực tiếp bay đến Vân Nam.
Nấm hái không được bao nhiêu, Tần Nhiễm cứ khăng khăng nói mình nhìn thấy một con thỏ.
Cô ấy đuổi thỏ, Chu Lâm Quân đuổi theo cô ấy, tôi và Tống Phi Phi chỉ có thể đi theo, đi theo, mấy người liền lạc đường hết.
Thời tiết âm u, cây cối trong rừng mọc cao và rậm rạp, thực sự khó phân biệt phương hướng.
May mắn là vận may còn tốt, vẫn có thể gặp được một sơn thôn nhỏ.
Lát nữa gặp người trong thôn, nhờ họ dẫn đường, chúng tôi có thể xuống núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-195-phong-quan-tai-1.html.]
Tôi lười tranh cãi với Chu Lâm Quân, vỗ tay đứng dậy.
Cái gì mà Harvard Yale, ngay cả Newton cuối cùng cũng nghiên cứu thần học.
Cái gọi là phong kiến mê tín, đôi khi chỉ là những nơi khoa học chưa chạm tới.
"Nói bậy!"
Một giọng nói già nua khàn khàn vang lên, khiến mấy người chúng tôi giật mình.
Tôi quay người lại, nhìn thấy một ông lão vẽ mặt bằng sơn dầu.
Ông lão khoảng sáu bảy mươi tuổi, tóc hoa râm, trên đỉnh đầu búi một búi tóc thưa thớt.
Trên mặt ông, ngoài đôi mắt ra, những chỗ lộ ra đều vẽ những đường nét sặc sỡ, không nhìn rõ diện mạo.
Ông lão cầm một điếu thuốc tẩu xám xịt trong tay, ông nhìn chúng tôi từ trên xuống dưới một hồi, mới khẽ hỏi:
"Các người, làm sao vào được thôn này?"
Chu Lâm Quân nắm tay Tần Nhiễm bước lên một bước:
"Ông cụ này nói chuyện kỳ lạ thật, chúng tôi đương nhiên là đi bộ vào rồi."
Ông cụ rít một hơi thuốc, vẻ mặt ông ẩn sau làn khói lượn lờ, nhìn không rõ.
"Hôm nay muộn rồi, ngày mai sẽ nhờ người đưa các người xuống núi vậy."
"Trong thôn có ba quy tắc, các người nhất định phải tuân thủ."
Tần Nhiễm có chút bất mãn, cô bĩu môi kéo kéo tay áo Chu Lâm Quân:
"Nhưng bây giờ mới hơn ba giờ chiều mà."
Ông cụ trừng mắt nhìn cô:
"Giờ Thân đã đến, âm trưởng dương tiêu."
"Đi đi về về mất ba tiếng đồng hồ, người trong thôn phải về nhà trước khi trời tối."
Đã định nhờ người ta đưa xuống núi, đương nhiên phải theo thời gian của họ.
Tần Nhiễm tuy có chút đỏng đảnh, nhưng được giáo dục tốt, dù trong lòng không muốn, cũng không nói gì thêm.
Tống Phi Phi hít sâu một hơi, quay đầu nở một nụ cười với ông lão:
"Cháu chưa được biết quý danh của lão gia? Còn nữa, ba quy tắc của thôn là gì ạ?"
Cô nhịn Tần Nhiễm và Chu Lâm Quân cả đường, mắt muốn trợn ngược lên trời luôn rồi.
Nhưng hết cách, ai bảo người ta là kim chủ ba ba chứ.
Bọn nhà giàu chó má cuối cùng cũng có lúc phải nhìn sắc mặt người khác, đúng là phong thủy luân chuyển.
Ông lão là tộc trưởng của sơn thôn nhỏ này, ông bảo chúng tôi gọi ông là Tuế lão.
Tuế lão nhả ra một làn khói, ngồi xổm xuống dùng tay vỗ vỗ ngạch cửa.
"Một, sau khi trời tối, không được ra ngoài."
"Hai, buổi tối nếu có người gõ cửa, đừng để ý."
"Ba, ngạch cửa bị hỏng, nhất định phải sửa xong trước khi trời tối."
Nói xong, Tuế lão đứng dậy quay mặt về phía Chu Lâm Quân:
"Thanh niên, ngạch cửa này, có thể bảo vệ mạng cho các người."
"Nó không phải dùng để chống thấm nước đâu."
Chu Lâm Quân há miệng, nhưng cuối cùng vẫn không phản bác.
Tuế lão dẫn chúng tôi đến một căn nhà bỏ hoang, bảo chúng tôi ở tạm một đêm.
"Nhớ kỹ, nếu muốn sống sót, sau khi trời tối nhất định đừng ra khỏi căn nhà này!"