Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 193: Âm Dương Sư 8

Cập nhật lúc: 2025-05-17 14:40:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Phi Phi bị cô ấy đẩy một cái, cả người nhào về phía Hạ Vĩ Kỳ, bàn cũng bị đẩy ngã.

Tôi nhảy dựng lên giận dữ nhìn Kamo Hiro:

"Hay lắm! Anh lại dám động tay đánh người!"

"Tôi liều mạng với các người!"

Hạ Vĩ Kỳ bị Tống Phi Phi đè lên người, phát ra một tràng tiếng kêu thảm thiết.

Kiều Mặc Vũ kéo tôi liều mạng lùi về phía sau, vừa lùi vừa hét:

"Đừng đánh nữa, các cậu đừng đánh nữa!"

Tôi ra sức giãy giụa, trong lúc hai người giằng co tôi tiện tay vung một cái, viên đá Sessho màu đen xám kia liền lăn xuống đất.

Tôi che mắt cho Kiều Mặc Vũ, cô ấy nhanh chóng ngồi xổm xuống bỏ viên đá Sessho vào túi, lại lấy ra một món đồ giả đặt lên tủ.

Tống Phi Phi giả vờ sức lực không còn, mỗi lần sắp đứng lên đều lại ngã xuống người Hạ Vĩ Kỳ.

"Ôi chao! Sàn nhà của đảo quốc trơn trượt khác thường, không đứng lên được, căn bản không đứng lên được!"

Kamo Hiro trợn mắt há mồm nhìn tất cả những điều này, qua hồi lâu mới phản ứng lại, bước lên phía trước vội vàng kéo Tống Phi Phi và Hạ Vĩ Kỳ ra.

Đợi đến khi Rika Sakurako bưng cơm nước lên, phòng khách đã sớm khôi phục lại sự yên tĩnh.

Bà ấy ngước mắt không chút dấu vết liếc nhìn chúng tôi một cái, trên mặt vẫn nở nụ cười lịch sự:

"Mọi người dùng cơm xong nghỉ ngơi sớm đi, trời đã rất khuya rồi."

Tôi lén liếc nhìn viên đá Sessho trên tủ sách, không nhìn thì không biết, nhìn một cái giật cả mình.

Đây chẳng phải là bánh mì truffle đen trong bữa tiệc của chúng ta sao!

Kiều Mặc Vũ có thể gặm hình dáng của nó giống đá Sessho đến tám phần, cũng là một nhân tài.

Vì chột dạ, ba người chúng tôi dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong cơm, sau đó chạy trốn về phòng.

"Kẽo kẹt~"

Ba người chúng tôi vừa tắt đèn không lâu, cửa đã bị đẩy ra.

Tôi ngủ gần cửa nhất, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn bất thường của Rika Sakurako.

Bà ấy tóc tai bù xù chậm rãi bước vào, mang theo một phòng gió tuyết.

Bước chân của bà ấy rất nhẹ rất nhẹ, nếu nhắm mắt lại, hầu như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Đi được hai bước, bà ấy bắt đầu giống như chó mà ngồi xổm xuống bò trên mặt đất.

Tống Phi Phi bên trái ở dưới chăn dùng sức nhéo tôi một cái, tôi vỗ vỗ tay cô ấy, ra hiệu cô ấy đừng nóng vội.

Trên núi tuyết rơi rất lớn, cả bên ngoài cửa sổ đều là một màu trắng xóa.

Cho dù không bật đèn, ánh sáng trong phòng cũng đủ để chúng tôi nhìn rõ dáng vẻ của Rika Sakurako.

Sau khi bà ấy bò đến bên cạnh tôi, liền cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào tôi.

Nhìn đủ mấy phút, bà ấy đột nhiên cười quái dị.

Tôi nheo mắt lại, từ khe mắt nhìn thấy miệng của bà ấy càng ngày càng rộng.

Ban đầu là mỉm cười, sau đó biến thành cười hở tám cái răng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-193-am-duong-su-8.html.]

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Sau đó nữa, miệng giống như chú hề trong phim nước ngoài, trực tiếp kéo đến tận mang tai.

Cười đến cuối cùng, trên đầu bà ấy không thấy mặt, chỉ còn lại một cái miệng lớn.

Một cái lưỡi màu xanh lục từ trong miệng cô ấy thè ra, chậm rãi tiến lại gần miệng mũi của tôi.

"Ưm, đừng giành đùi gà của tôi!"

Tôi giả vờ nói mơ lật người, quay mặt về phía Tống Phi Phi.

Rika Sakurako bị tay tôi quét trúng, trực tiếp như tắc kè mà leo lên tường.

Tay của bà ấy giống như giác hút mà bám chặt trên tường, từ trên đầu tôi bò đến trên đầu Kiều Mặc Vũ.

Rika Sakurako giống như bạch tuộc bám trên trần nhà, một lần nữa hướng về phía Kiều Mặc Vũ thè lưỡi ra.

"Ừm, vịt quay ngon quá!"

Kiều Mặc Vũ nói mớ lật người, quay mặt về phía Tống Phi Phi đang ngủ giữa hai người chúng tôi.

Bây giờ, Tống Phi Phi đã trở thành mục tiêu của Rika Sakurako, cô ấy không có chỗ nào để trốn.

Hai người chúng tôi chen chúc chặt lấy cô ấy, khiến cô ấy không có không gian để lật người.

Tay của Tống Phi Phi đặt dưới chăn hung hăng véo vào đùi tôi, cô ấy dùng sức vặn, tôi cắn răng nhẫn nhịn.

Kiều Mặc Vũ lại "hít" một tiếng, ngay khi tôi chuẩn bị nhảy dựng lên đại chiến ba trăm hiệp với Rika Sakurako, cửa lại bị đẩy ra.

Rika Sakurako như khỉ mà nhảy đến góc tường, trốn sau tấm rèm đang treo.

Lần này người đi vào cũng là người quen cũ của chúng tôi, Kamo Hiro.

Anh ta rón rén đi về phía giá treo quần áo ở góc tường, trên đó treo túi và quần áo của chúng tôi.

Đây là đến trộm bùa chú rồi, chỉ tiếc là, bùa chú thứ này chúng tôi trước giờ đều cất giữ bên mình.

Kamo Hiro lục lọi nửa ngày cũng không lục được gì, quay đầu nhắm mục tiêu vào tôi đang ngủ ở phía ngoài cùng.

Anh ta cẩn thận đi đến gần, vừa muốn đưa tay vén chăn lên, tôi giả vờ nằm mơ, ném cái túi vải đang cầm trong tay về phía chân của Kiều Mặc Vũ.

Kamo Hiro thấy vậy mừng rỡ, anh ta vòng qua tôi đi đến bên cạnh Kiều Mặc Vũ, chuẩn bị nhặt cái túi vải kia lên.

Ngay khi anh ta cúi người, Kiều Mặc Vũ thò chân ra dùng sức đá anh ta một cái.

Kamo Hiro cứ như vậy mà xé toạc tấm rèm cửa xuống, ngã vào lòng Rika Sakurako cao lớn.

"A!"

Trong phòng lập tức rơi vào hỗn loạn, Kamo Hiro chân trần chạy ra khỏi phòng, Rika Sakurako theo sát phía sau.

Ba người chúng tôi cũng đuổi theo ra ngoài, Hạ Vĩ Kỳ nghe thấy động tĩnh cũng chạy ra khỏi phòng.

Tất cả mọi người đứng trên sân phủ đầy tuyết trắng nhìn nhau.

Vẻ ngoài đáng sợ của Rika Sakurako dọa sợ Hạ Vĩ Kỳ, cô ấy rên rỉ một tiếng ngã vào lòng Kamo Hiro.

Tống Phi Phi nhổ một bãi nước bọt:

"Đừng rên rỉ nữa, cậu sao không hỏi xem tại sao Kamo Hiro lại từ trong phòng chúng tôi đi ra?"

Hạ Vĩ Kỳ ngẩn người, Kamo Hiro vẻ mặt chính khí:

"Trước đây tôi đã phát hiện Rika Sakurako không đúng, buổi tối bà ấy quả nhiên hóa thành yêu quái tiến vào phòng của họ."

Loading...