Sơn Đồng nghỉ ngơi một lát, hít sâu hai hơi rồi giơ thân cây lên lần nữa, quất mạnh về phía chúng tôi.
Trong đôi mắt đen láy của nó lóe lên vẻ điên cuồng và hận thù, tôi còn thấy khóe miệng nó nhếch lên một nụ cười lạnh.
"Vút!"
Thân cây mang theo một luồng gió sắc bén vung về phía chúng tôi, tôi thậm chí còn ngửi thấy mùi vị của cái chết.
"Kiều Mặc Vũ, về phía đông!"
Tôi và Kiều Mặc Vũ cùng dùng sức, cả người lẫn lưới đung đưa về phía đông.
Không đánh trúng ngay lập tức, lực đạo của Sơn Đồng cũng giảm đi hơn nửa.
Thân cây đập vào cành cây thô to phía sau chúng tôi, vậy mà trực tiếp gãy thành hai đoạn.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Sơn Đồng tức tối vứt thân cây trong tay đi, quay người lại đi khiêng tảng đá lớn kia.
Tôi và Kiều Mặc Vũ nhìn nhau với vẻ kinh hãi, vừa rồi mà bị lực đạo đó đánh trúng, không c.h.ế.t cũng tàn phế.
Nhiệt độ trong rừng núi ban đêm rất thấp, trên trán tôi lại rịn ra từng lớp mồ hôi.
Tống Phi Phi bất động treo trên cây, không biết có bị sung huyết não không.
Hạ Vĩ Kỳ nằm trên đất sống c.h.ế.t chưa rõ, còn Kamo Hiro vẫn ngồi đó tích chiêu.
Tôi lo lắng nhìn Kamo Hiro đang khoanh chân ngồi, đại ca, không tiếp m.á.u nữa thì con c.h.ế.t mất!!!
"Hà!"
Sơn Đồng giơ tảng đá lớn lên quá đầu, thân hình thấp bé bị tảng đá che khuất.
Tôi và Kiều Mặc Vũ thắt tim, nhìn tảng đá trên mặt đất do dự trái phải giữa ba hướng của hai chúng tôi, Tống Phi Phi và Hạ Vĩ Kỳ.
"Hô~"
Một cơn gió mạnh kèm theo bông tuyết thổi qua, thổi đến mức tôi không mở được mắt.
Nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống, giọt mồ hôi trên lông mi của Kiều Mặc Vũ trong khoảnh khắc kết thành băng.
Tôi rụt vai lại, chỉ cảm thấy toàn thân bị lạnh đến mất cảm giác.
Loại lạnh thấu xương này, vẫn là lần đầu tiên tôi trải nghiệm trong đời.
Đây là, chiêu lớn của Kamo Hiro đã phát động thành công rồi sao?
Sơn Đồng đã quyết định xong hướng, nó giơ tảng đá đi về phía chúng tôi một cách chậm rãi.
Chưa đi được hai bước, một người phụ nữ có dung mạo vô cùng xinh đẹp xuất hiện sau lưng nó.
Người phụ nữ này có làn da trắng như tuyết, mái tóc màu xanh băng, đẹp đến mức không giống người thật.
Cô ta bay trên không trung thổi nhẹ một hơi về phía Sơn Đồng, Sơn Đồng và tảng đá trong nháy mắt biến thành một bức tượng băng.
Kiều Mặc Vũ nhìn đến mức con ngươi sắp lồi ra ngoài:
"Má ơi! Công chúa Elsa!"
"Đồ ngốc, đó là Tuyết Nữ."
Tuyết Nữ còn được gọi là Tuyết Cơ, thường xuất hiện ở những vùng băng sơn cực hàn.
Truyền thuyết kể rằng Tuyết Nữ thích dụ dỗ những người đàn ông đi vào núi tuyết đến những nơi không người rồi hôn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-190-am-duong-su-5.html.]
Trong khi hôn sẽ đóng băng họ lại, lấy đi linh hồn của họ để ăn.
Tuyết Nữ còn đóng băng những người đàn ông tuấn tú mà cô ta thích thành những bức tượng băng, đặt trong hang động để ngắm.
Không ngờ, thức thần của Kamo Hiro lại là Tuyết Nữ.
Không hổ là Kamo gia tộc, quả nhiên truyền thừa sâu sắc.
Âm dương sư của đảo quốc vào năm 16 tuổi, đều có thể tìm kiếm yêu quái ký kết khế ước chủ tớ dưới sự giúp đỡ của gia tộc.
Yêu quái bị hàng phục sau khi ký kết khế ước, sẽ nhận âm dương sư làm chủ, cho họ sai khiến, trở thành thức thần của âm dương sư.
Tuyết Nữ này e là Kamo gia tộc đã truyền thừa qua nhiều đời, Kamo Hiro có cô ta làm thức thần, hẳn là người thừa kế của Kamo gia tộc đời này rồi.
Sơn Đồng bị đóng băng trên mặt đất không thể động đậy, Tuyết Nữ bay đến bên cạnh chúng tôi thổi một hơi vào lưới, dây leo liền đóng băng thành băng đá.
Tôi đá một cái vào dây leo bị đóng băng, những dây leo khô héo này liền vỡ vụn đầy đất.
Hay cho thằng cha náy, cũng trâu bò quá đấy chứ!
Tống Phi Phi cũng nhanh chóng được thả xuống, ba người chúng tôi vây quanh con Sơn Đồng bị đóng thành băng đá tặc lưỡi lấy làm lạ.
Kamo Hiro sau khi thả Tuyết Nữ ra, mặt biến sắc còn trắng hơn cả Tuyết Nữ.
Anh ta run rẩy như một ông lão tám mươi tuổi đi đến bên Hạ Vĩ Kỳ đỡ cô ta dậy, thấy vậy mấy người chúng tôi đều đỏ mặt.
Chỉ lo nhìn Sơn Đồng, quên mất cô ta...
Đặc biệt là Tống Phi Phi, càng nhào tới ôm chặt Hạ Vĩ Kỳ.
"Kỳ Kỳ cậu không sao chứ! Cậu mau tỉnh lại đi!"
Hạ Vĩ Kỳ rên rỉ một tiếng, cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt ra.
Sau khi hiểu rõ sự tình, cô ta đầu cũng không chóng mặt nữa, mặt cũng không đau nữa, một hơi đi mấy bước đường không tốn sức.
"Trời ơi, đây chính là Tuyết Cơ sao!"
"Cuối cùng tôi cũng được nhìn thấy Tuyết Cơ trong truyền thuyết rồi, Hiro thật là quá lợi hại!"
"Mạng của các cậu đều là Hiro cứu đấy chứ? Thế nào? Âm dương sư có phải là thiên hạ đệ nhất lợi hại không!"
Kamo Hiro khiêm tốn khoát tay:
"Ân cứu mạng chẳng đáng là bao, nhưng thuật Âm Dương của đảo quốc chúng tôi, quả thực là độc nhất vô nhị trên thế giới."
Tôi không nhịn được mà đảo mắt:
"Nếu tôi nhớ không nhầm, Âm Dương sư của các người là từ quốc gia của chúng tôi mà ra chứ? Là từ Âm Dương gia thời Xuân Thu phát triển lên."
Nghe vậy, Kamo Hiro nhún vai tỏ vẻ không quan tâm:
"Thuốc s.ú.n.g cũng là Trung Quốc phát minh ra, nhưng các người dùng nó để đốt pháo hoa, châu Âu dùng nó chế tạo s.ú.n.g ống đại bác, và dùng những hỏa lực này oanh tạc mở toang cánh cửa của chính phủ nhà Thanh."
"Ai phát minh ra không quan trọng, ai có thể sử dụng tốt nó, mới là then chốt."
"Bây giờ, trên thế giới chỉ biết đến Âm Dương sư của đảo quốc chúng tôi."
Mấy người chúng tôi nghe những lời này, mũi ai nấy đều nghếch lên vì tức giận.
Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi xắn tay áo lên định cãi nhau, Hạ Vĩ Kỳ chống nạnh trừng mắt nhìn chúng tôi:
"Làm gì vậy! Hiro nói sai chỗ nào!"