Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 180: Lạc Hoa Động Nữ 5

Cập nhật lúc: 2025-05-17 14:38:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiều Mặc Vũ cũng ngồi sát bên tôi, cô ấy dùng tay gõ vào tường, ánh mắt đầy kinh ngạc.

"Đây là Hắc Âm Mộc đúng không! Trời ạ, phải dùng bao nhiêu Hắc Âm Mộc đây!"

Hắc Âm Mộc là một loại gỗ vô cùng đặc biệt, nó chỉ mọc ở bãi tha ma và mồ mả.

Vì quanh năm hấp thụ âm khí của người chết, lớp gỗ bên trong dần dần biến thành màu đen.

Tốc độ sinh trưởng của Hắc Âm Mộc rất chậm, mười năm mới dài được một tấc.

Hắc Âm Mộc càng lâu năm, màu sắc càng đậm.

Mà Hắc Âm Mộc thượng hạng, luôn là vật chứa tốt nhất để Cổ tộc dùng để bảo quản cổ trùng.

Nuôi cổ trùng trong Hắc Âm Mộc, không những có thể tăng thêm độc tính cho cổ trùng, mà còn có thể giúp chúng khỏe mạnh, duy trì sức sống.

Kiều Mặc Vũ hai mắt sáng rực gõ vào tường, xem ra hận không thể chặt một miếng nhét vào túi.

"Thôi đi, lau nước miếng của cậu đi."

"Đại tế tư vừa rồi nói muốn dùng chúng ta tế bái Cổ Vương, Cổ Vương đó có phải là thứ mà cậu đang tìm không?"

Tôi có chút ghét bỏ né sang một bên, sợ cô ấy chảy nước dãi lên người tôi.

Kiều Mặc Vũ gãi đầu gãi tai:

“Không đúng rồi, nghe nói Cổ Vương đang bị phong ấn trên Trùng Sơn, cách thôn Hắc Cổ bảy ngọn núi, hơn nữa đã ngủ say cả ngàn năm, không lý gì lại xuất hiện ở đây được!”

“Cái gì cơ?!”

Tôi kinh ngạc đến mức gào to đứt cả giọng:

“Bảy ngọn núi! Còn ngủ ngàn năm! Kiều Mặc Vũ, cậu nói rõ ràng cho bà đây coi!!!”

Kiều Mặc Vũ chột dạ co rụt cổ, ra sức nháy mắt cầu cứu Giang Hạo Ngôn.

Giang Hạo Ngôn lập tức lấy ra từ túi áo một đống thịt bò khô và sô cô la:

“Đói rồi đúng không? Ăn chút gì bồi bổ thể lực nào.”

Tôi mắng một tràng rồi giật lấy thịt bò khô trong tay cậu ta, vừa nhai ngồm ngoàm vừa trừng mắt lườm Kiều Mặc Vũ.

Cái đồ khốn này còn nói là chỉ qua thôn Hắc Cổ lấy một con cổ trùng, xong rồi vỗ m.ô.n.g rời đi.

Cổ Vương ngủ ngàn năm, chỉ dựa vào mấy đứa bọn tôi, cho nó nhét kẽ răng còn chưa đủ!

“Ây da ~”

“Linh Châu!”

“Đã đến rồi thì không thể về tay không được!”

“Coi như tôi nợ cậu một ân tình, được chưa?”

Kiều Mặc Vũ dỗ dành tôi suốt một hồi, tôi mới giả vờ ra vẻ cực kỳ miễn cưỡng đồng ý.

Hề hề, còn đang tính cách lừa Kiều Mặc Vũ cùng tôi sang Nhật đây, không ngờ... buồn ngủ lại có người đưa gối!

Một nhà lao tối tăm nhỏ xíu như vậy, dĩ nhiên là không giam nổi chúng tôi.

Ăn uống no nê nghỉ ngơi một lúc, tôi ghé mắt nhìn ra qua khe cửa, phát hiện trời đã hoàn toàn tối đen.

“Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Liệt, Trận, Tiền, Hành! Phá!”

“Rắc!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-180-lac-hoa-dong-nu-5.html.]

Ổ khóa vang lên một tiếng gãy giòn giã, tôi và Kiều Mặc Vũ thừa dịp đêm tối, lẻn ra ngoài, còn Tống Phi Phi và Giang Hạo Ngôn thì ở lại hắc lao làm bình phong đánh lạc hướng.

Nửa đêm trong thôn núi vô cùng tĩnh lặng, có lẽ do trong thôn nuôi nhiều cổ trùng, ngay cả tiếng côn trùng chim chóc cũng không nghe thấy.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Cả ngôi làng yên tĩnh đến rợn người, phần lớn nhà cửa không bật đèn, tối đen lù lù như hòa vào bóng đêm.

Tôi và Kiều Mặc Vũ lượn một vòng quanh thôn, nắm được bảy tám phần địa hình, rồi lẻn vào căn nhà sáng đèn nhất trong làng.

"Tôi không phục! Tại sao lại là A Hương! Tôi không đồng ý!"

Tôi và Kiều Mặc Vũ liếc nhau, lập tức khom người rón rén nhìn vào trong nhà.

Bên cạnh Lê Thụ là một thiếu niên da ngăm đen, mặt rất quen. Nghe vậy, ánh mắt cậu ta đầy hy vọng nhìn về phía Lê Thụ:

“Anh Thụ, cha mẹ em mất từ lúc em mới bảy tuổi, chỉ có chị gái nuôi em lớn như cha như mẹ.”

“Chị ấy là người thân duy nhất của em, em không thể trơ mắt nhìn chị đi chịu c.h.ế.t được!”

Lê Thụ vỗ vỗ vai thiếu niên an ủi, sau đó quay đầu lại nổi giận với người đàn ông trung niên trong phòng:

“Cha ơi, Lê Ngõa chỉ có duy nhất một người chị, tại sao lại chọn chị ấy làm Lạc Hoa Động Nữ!”

Thì ra thiếu niên này tên là Lê Ngõa. Chỉ thấy cậu ta “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống, dập đầu lia lịa, đến mức trán đỏ ửng chỉ trong chốc lát.

“Tộc trưởng, xin ngài!”

Thì ra Lê Thụ là con trai tộc trưởng, bảo sao cậu ta hung hăng kiêu ngạo như vậy.

Nhưng tộc trưởng vẫn thản nhiên ngồi đó, không buồn nhấc mí mắt:

“Lê Ngõa, ngươi có cầu xin ta cũng vô ích.”

“Lạc Hoa Động Nữ là do sơn thần chọn, không phải ta quyết định.”

“Cha!”

“Tộc trưởng!”

Người đàn ông trung niên đen đúa, dáng người vạm vỡ, gương mặt chữ điền thở dài một tiếng rồi ngồi thẳng dậy:

“Đây là số mệnh của Lê Hương, được gả cho sơn thần là phúc phận của nó.”

“Được rồi, ta mệt rồi, lui xuống đi.”

Lê Ngõa gần như sắp khóc, cậu ta siết chặt nắm tay, mắt đỏ hoe, còn định nói thêm gì đó, nhưng đã bị Lê Thụ kéo đi.

Lê Thụ nháy mắt ra hiệu cho Lê Ngõa, hai người cầm đuốc đi về phía trước, hóa ra lại đến trước cửa Hắc ngục.

Cái khóa chỉ khép hờ, Lê Thụ khẽ chạm vào là rơi ra.

Tôi thầm lo lắng, Kiều Mặc Vũ cũng lấy ra chuông nhiếp hồn, sẵn sàng cho bọn họ một đòn, để chúng tôi thừa cơ lẻn vào ngục tối.

"Lê Ngõa, chuyện này là do tôi có lỗi với cậu."

Lê Thụ và họ không vào ngục tối, mà ngồi tựa lưng vào cửa gỗ trên bậc thềm.

Lê Thụ thở dài, vùi đầu vào gối, giọng nói có chút trầm buồn:

"Tuần trước, tôi nghe thấy Đại Tế Tư và cha nói chuyện."

"Đại Tế Tư và cha đang bàn bạc xem cô gái nào thích hợp, Lê Hoa có bốn anh em, gia cảnh khá giả."

"Lê Tiếu có cha là người đứng thứ hai trong thôn, chỉ có Lê Hương là không cha không mẹ, thích hợp nhất."

"Lúc đó tôi không hiểu họ đang nói gì, nhưng ngày hôm sau, Đại Tế Tư nói Lê Hương được sơn thần chọn, trở thành Lạc Hoa Động Nữ."

Nghe vậy, Lê Ngõa đ.ấ.m mạnh một cú vào lan can:

Loading...