Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 179: Lạc Hoa Động Nữ 4

Cập nhật lúc: 2025-05-17 14:38:43
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lê Thụ hét lớn một tiếng giơ cao d.a.o cong, sau đó nhắm ngay cổ mình dùng sức cứa xuống.

Ừm?

Ấy, ấy không đúng!

Động tác của Lê Thụ quá nhanh, tôi không kịp suy nghĩ, chỉ có thể nhào tới xô bay con d.a.o của anh ta rồi ôm chặt lấy anh ta.

"Hạ d.a.o lưu người!"

Tống Phi Phi và Kiều Mặc Vũ đứng ở một bên, tròng mắt sắp trợn cả ra ngoài.

Lê Thụ mở đầu một cái, bên cạnh vang lên một loạt tiếng đàn ông vang dội:

"Kỳ sỉ đại nhục! Dĩ huyết tẩy chi!"

Má ơi!!! Bệnh à!!!

Cái Hắc Cổ tộc này làm sao vậy, không những giống người Di, còn giống cả người Nhật nữa!

Tại sao hở ra là c//ứa cổ vậy!

Trước đây vỗ vui vẻ bao nhiêu, bây giờ hối hận bấy nhiêu.

Xung quanh có ít nhất hơn 20 người Hắc Cổ tộc, dù tôi biến thành Na Tra cũng không cứu được.

Thời khắc quan trọng Kiều Mặc Vũ móc từ trong túi ra một cái chuông đồng, cô ấy lắc mạnh chuông đồng, giọng điệu vừa gấp vừa dữ:

"Thiên la địa võng, khốn phách nhiếp hồn! Nhiếp!"

"Leng~"

Tôi cảm thấy linh hồn như ngưng lại, đại não cũng có khoảnh khắc trống rỗng.

Ngay cả tôi còn như vậy, những người khác càng giống như say rượu lắc lư, d.a.o trong tay đương nhiên cũng không cầm chắc được nữa.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nhân cơ hội này đoạt lấy d.a.o trong tay mọi người ném sang một bên.

Một lúc sau, Lê Thụ và những người khác mới dần dần tỉnh lại.

Anh ta quỳ trên mặt đất, ngơ ngác nắm lấy bàn tay trống rỗng của mình, ngẩng mặt lên nhìn tôi một cách ngây dại.

Tôi ngượng ngùng cười với anh ta:

"Cái kia... chuyện vừa rồi, là tôi có lỗi với các anh, thật đấy, tôi xin lỗi các anh!"

Mặt Lê Thụ lúc xanh lúc đỏ, nhấp nháy như đèn giao thông một hồi, anh ta đột nhiên bật dậy lao về phía cây cầu gỗ bên cạnh.

Ngôi làng này địa thế rất cao, giữa làng có một cây cầu treo, bên dưới là dòng sông chảy xiết và những tảng đá lớn lởm chởm.

Nếu Lê Thụ lao xuống, chắc chắn sẽ chết.

Tôi nhảy lên xông tới ôm chặt lấy eo anh ta, tên này khỏe như trâu, suýt chút nữa thì không ôm được.

"Được rồi, được rồi, đều là lỗi của tôi!"

"Đại ca, chúng ta có chuyện gì thì từ từ bàn bạc!"

Từ khi vào đạo môn đến nay, bôn ba khắp nơi nhiều năm như vậy, tôi có bao giờ phải hạ mình như thế này đâu?

Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi cũng khổ sở tiến lên, mỗi người một bên ôm lấy cánh tay Lê Thụ, Giang Hạo Ngôn thậm chí còn quỳ xuống ôm lấy hai chân Lê Thụ.

"Sai rồi, sai rồi, chúng tôi sai rồi!"

"Đại ca, đại gia, tổ tông! Xin anh đừng nhảy nữa, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của chúng tôi cả!"

Vừa rồi ra vẻ ngầu bao nhiêu, bây giờ lại phải hạ mình cầu xin bấy nhiêu.

Lê Thụ ra sức giãy giụa, chúng tôi cố sức ôm chặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-179-lac-hoa-dong-nu-4.html.]

"A! Buông tôi ra! Các người buông tôi ra!"

Một mình Lê Thụ và bốn người chúng tôi triển khai cuộc thi kéo co, những người khác ngây người nhìn một hồi lúc này mới phản ứng lại, thiếu niên mặt đen đi theo Lê Thụ lúc trước cũng hét lớn một tiếng, lao về phía cầu.

Tôi sắp khóc đến nơi rồi, chỉ có thể buông Lê Thụ ra, xông tới vật ngã thiếu niên xuống đất.

Tôi đè chặt thiếu niên, lớn tiếng hô với Kiều Mặc Vũ:

"Đừng ngẩn người ra nữa, lấy nhiếp hồn linh đi!"

Mặt Kiều Mặc Vũ đỏ bừng, Lê Thụ này không biết ăn gì mà lớn, khỏe như trâu.

Sau khi tôi đi, áp lực ghìm Lê Thụ đều dồn lên vai cô ấy.

Tống Phi Phi và Giang Hạo Ngôn dù sao cũng chỉ là người bình thường, sức lực có hạn.

Cô ấy cắn chặt răng ghìm Lê Thụ, vì quá sức mà gân xanh trên trán nổi lên.

"Tôi cũng muốn lấy, nhưng không rảnh tay!"

Ngay lúc tôi trơ mắt nhìn thấy lại có người muốn nhảy sông, một giọng nói già nua trầm thấp từ phía sau vang lên:

"Tất cả dừng tay!"

Lê Thụ nghe thấy lời này, lập tức ngừng giãy giụa.

Anh ta ấm ức nhìn lão giả, vành mắt đỏ hoe:

"Đại tế tư, là do con vô dụng, khiến tộc nhân phải chịu nhục nhã như vậy!"

Hóa ra ông lão này là Đại tế tư?

Tôi buông thiếu niên trên đất ra, cẩn thận đánh giá ông ta, dáng người gầy gò, da ngăm đen, mặt đầy nếp nhăn, trông rất bình thường.

Chỉ có đôi mắt sâu như vực thẳm, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

"Đưa ba người này nhốt vào hắc lao trước đi, ta tự có dụng ý."

Mấy người chúng tôi nhìn nhau, ngoan ngoãn đi theo Đại tế tư, căn bản không dám phản kháng.

Người Hắc Cổ tộc này thật sự quá đáng sợ, kỳ sỉ đại nhục, lấy m.á.u rửa hận.

Ai có thể ngờ rằng m.á.u này không phải của kẻ địch, mà là của mình chứ!

Cái gọi là hắc lao, được xây ở phía bắc của ngôi làng.

Ngôi nhà gỗ này khác với những ngôi nhà sàn khác trong làng, lại có màu đen.

Ngôi nhà gỗ vuông vắn, không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa rất hẹp.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Mấy người chúng tôi bị đẩy vào trong nhà gỗ, mới phát hiện ra giữa phòng lại đào một cái hố lớn.

Trong hố dày đặc những rắn rết chuột bọ, con rắn đủ màu sắc ở giữa gần như quấn thành một quả bóng lớn.

Những con độc trùng này chen chúc nhau bò đi bò lại, nhưng lại không xâm phạm lẫn nhau.

Giữa nhà là hố độc trùng, xung quanh một vòng không có cả lan can bảo vệ, chỉ đủ cho một người đứng, cùng lắm cũng chỉ rộng nửa mét.

Trên bốn góc nhà gỗ, mỗi góc đóng một tấm ván, bên trên đốt bốn cây nến trắng.

Dưới ánh nến lờ mờ, những con cổ trùng trong hố trùng phản xạ ra ánh sáng xanh u ám, nhìn là biết chứa kịch độc.

Chẳng trách gọi là hắc lao, thật là nơi độc địa.

Người ta mà mệt mỏi ngủ quên, ban đêm sơ sẩy một chút lỡ trở mình một cái là có thể rơi xuống hố.

Đại tế tư ánh mắt lạnh lùng nhìn chúng tôi một cái:

"Ba ngày sau, dùng chúng tế bái Cổ Vương."

Cửa bị khóa lại, tôi ngồi trên hàng rào, hai chân lơ lửng phía trên hố động lắc lư.

Loading...