Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 175: Khu Chung Cư Ma Ám 10

Cập nhật lúc: 2025-05-17 14:36:48
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng đã không kịp nữa rồi, thời gian đã đến mười một giờ đêm, giờ Tý đêm khuya, âm khí hoành hành.

Tấm thạch cao trên đầu đột nhiên rơi xuống, đập mạnh xuống phía sau tôi.

Để không bị những thứ này đập trúng, tôi và Tống Phi Phi chỉ có thể bị ép chạy về phía phòng 302.

Cả tòa nhà như sống lại, hành lang trực tiếp biến thành dốc đứng, tôi và Tống Phi Phi không đứng vững, trượt theo mặt đất sang một bên.

Cửa phòng 302 như mọc chân nhanh chóng di chuyển về phía chúng tôi, khi chúng tôi trượt xuống, cửa phòng mở toang, đón lấy cả hai chúng tôi.

"Kẽo kẹt~"

Sau khi tôi và Tống Phi Phi trượt vào phòng, cửa phòng lập tức đóng chặt, cả tòa nhà lại trở lại bình thường.

"Chào mừng các vị, khách của ta!"

Đèn huỳnh quang trong phòng bật sáng, tôi và Tống Phi Phi nheo mắt lại, lúc này mới phát hiện trên ghế sofa có một người trẻ tuổi đang ngồi.

Người trẻ tuổi này, trông có chút khó nói...

Tôi chưa bao giờ thấy ai mặt vuông đến thế, mặt hình chữ nhật, lông mày hình chữ nhật, mắt hình chữ nhật, cả người cũng hình chữ nhật, trông cứ như là một khối xếp hình thành tinh ấy, nhìn thế nào cũng kỳ quái.

Cái quái lâu này thân thể cứng rắn, kiếm gỗ đào không dùng được. Tôi cất kiếm gỗ đào đi, đổi thành bùa Ngũ Lôi, hét lớn với cái quái lâu:

"Dì hai ơi! Ông không nên đánh dì hai tôi!"

Tống Phi Phi ngây người luôn rồi, cô ấy chớp mắt mấy cái, vẻ mặt mờ mịt.

Mà cái quái lâu kia trông còn mờ mịt hơn cả cô ấy.

"Thưa quý vị khán giả, đây là dượng hai của tôi, cũng là một kẻ vũ phu, dì hai tôi đến tìm tôi là vì bị ông ta đánh.

"Bây giờ tôi phải đánh cho ông ta một trận, để trút giận cho dì hai tôi!

"Dượng hai ơi, ăn đ.ấ.m này!"

Vừa nói tôi đã nhảy lên cao, nhanh chóng lao về phía cái quái lâu.

Tống Phi Phi sắp khóc đến nơi rồi, cô ấy ném điện thoại sang một bên:

"Đến lúc nào rồi! Có thể đừng nghĩ đến livestream của cậu nữa được không!!!"

Cái quái lâu này sức mạnh vô cùng lớn, đánh vào người tôi đau như bị tấm thép đánh trúng vậy. Tôi giao đấu với nó mấy hiệp, thì biết mình đánh không lại nó.

Sát thương vật lý không được, chỉ có thể dùng sát thương phép thuật thôi.

"Phi Phi, Thiên Lôi Tru Tà Trận!!!"

Tống Phi Phi nghe vậy lập tức đạp cửa, lao nhanh về phía cửa.

Nghe thấy Thiên Lôi Tru Tà Trận, quái lâu có chút hoảng hốt, đồng thời công kích của nó cũng trở nên càng thêm hung mãnh.

Toàn bộ đồ đạc trong phòng đều điên cuồng bay về phía tôi, đèn bàn, bàn trà, sofa, TV...

Tôi bị bàn trà gỗ thật đập trúng, ngã xuống đất chật vật phun ra một ngụm m.á.u lớn.

Vào thời khắc quan trọng này, không thể tiếc tiền nữa.

Tôi một cái lộn mình từ dưới đất nhảy lên, bùa chú trong n.g.ự.c không tiếc tiền ném về phía quái lâu.

"Dượng Hai, xem chiêu!

"Lục Giáp Khu Tà Phù!

"Tam Tiêu Thần Lôi Phù!

"Thất Tinh Phá Quỷ Phù!"

Đây đều là những bảo bối khó kiếm của tôi, là trân tàng nhiều năm của tôi.

Lần này đến cái quái lâu này, thật sự lỗ to rồi. Tôi vừa ném bùa chú vừa xót của, chạy một hồi phát hiện quần áo trước n.g.ự.c mình đã bị m.á.u nhuộm đỏ.

Tôi đưa tay quệt một vệt máu, vừa chạy vừa bôi m.á.u lên tường và đồ đạc.

Nơi bị m.á.u tôi bôi qua, quái lâu quả nhiên không thể thi pháp hiệu lệnh nữa.

Dần dần, toàn bộ căn phòng đều phủ đầy dấu tay m.á.u của tôi. Mà tôi, cũng thật sự là không chạy nổi nữa rồi.

"Rắc!"

Ngay khi tôi bị quái lâu đá ngã xuống đất, trên bầu trời truyền đến một tiếng sấm kinh thiên động địa.

"Ầm ầm ầm!"

Sấm nổ vang dội, mái nhà còn bị bổ ra một đường nứt.

Sắc mặt quái lâu đại biến, thiên lôi là khắc tinh của mọi tà ma, bị lôi này bổ một phát, kết giới mà nó bày ra lập tức mất đi hiệu lực.

Những vong hồn bị nhốt trong lầu nhanh chóng bỏ chạy, bất quá động tĩnh của lôi kiếp này lớn như vậy, chắc chắn sẽ dẫn đến quỷ sai.

Đến lúc đó, những vong hồn này đều sẽ bị quỷ sai mang đi, chạy cũng không chạy được bao xa.

Mà cái quái lâu này, lại không thể trốn, nó và cái lầu này là một thể.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-175-khu-chung-cu-ma-am-10.html.]

Nhà còn nó còn, nhà hủy nó diệt.

Sét từ trên trời giáng xuống càng lúc càng nhiều, trên mái nhà không ngừng có gạch xi măng rơi xuống.

Tôi khom lưng nhanh chóng chạy trốn trong nhà, vừa chạy ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Tống Phi Phi vẻ mặt lo lắng xông tới.

"Linh Châu, nhà này sắp sập rồi!!!"

"Trương Quân Hạo bọn họ đâu!"

"Bọn họ đã chạy ra ngoài rồi!"

Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, kéo Tống Phi Phi vừa định chạy thì cầu thang lại ầm ầm đổ sập.

Sàn hành lang từ giữa nứt ra, đá trên đầu rơi lộp bộp không ngừng, tạo thành vô số bụi đất.

"Tống Phi Phi, nhảy đi cho tôi!"

"Ối giời ơi, đây là tầng ba đấy!"

Tống Phi Phi do dự không dám nhảy, tôi quyết đoán, ôm lấy eo cô ấy ném xuống dưới.

Trước quái lâu có một cây hòe cổ thụ, cành lá xum xuê, thân cây to lớn.

Tống Phi Phi bị tôi ném một cái, ngã lên cành cây, liên tiếp đụng gãy hai cành cây, cuối cùng cũng ổn định được thân thể.

Còn tôi thì một chân đạp lên lan can, nhảy lên cao, chuẩn xác nhào về phía ngọn cây hòe.

Khi chúng tôi trước sau nhảy ra khỏi tòa nhà này, cả tòa nhà phía sau chúng tôi ầm ầm đổ sập, biến thành một đống đổ nát.

Tôi chật vật trượt xuống từ trên cây, ngồi bệt xuống đất thở dốc kịch liệt, mệt đến nỗi một ngón tay cũng không muốn động đậy.

"Ối giời ơi Linh Châu, ở đây nhiều người quá!"

Tống Phi Phi khập khiễng đi tới, kéo tôi nhìn về phía sau.

Lúc này tôi mới phát hiện, trên đường đối diện với chúng tôi một con phố đứng đầy người.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, vẻ mặt kinh hãi quá độ.

Lúc này, có một bóng dáng quen thuộc cố gắng chen qua đám đông, bước nhanh về phía chúng tôi.

Kiều Mặc Vũ? Cô ấy đến đây làm gì?

Chỉ thấy Kiều Mặc Vũ nhanh chóng đi đến trước mặt tôi, sau đó từ trong túi áo cẩn thận lấy ra một gói khăn giấy.

Cô ta trải khăn giấy ra đất mở ra, bên trong là một con gián c.h.ế.t to bằng ngón tay cái.

Con gián này vừa nhìn là biết bị giày dép đập chết, thân hình bẹp dí thậm chí còn mang theo một đống ruột.

Ọe, thật ghê tởm!

Kiều Mặc Vũ đặt gián xuống xong, đưa tay nắm lấy chân tôi nhấc lên, sau đó mạnh mẽ giẫm lên con gián.

"Tiểu Cường! Tiểu Cường con không sao chứ!

"Lục Linh Châu! Cậu giẫm c.h.ế.t Tiểu Cường của tôi rồi! Đây chính là Cổ Vương mà tôi dốc lòng luyện chế chín chín tám mươi mốt ngày đó!

"Cậu mau đền tiền!"

Tôi thật sự không có sức để cãi nhau với cái đồ ngốc này, ăn vạ thành như vậy, cậu ta coi tôi là đồ ngốc à?

Thấy tôi không để ý tới cô ta, Kiều Mặc Vũ cũng không ngại ngùng.

Cậu ta tiếp tục từ trong túi lấy ra một tờ giấy A4, dòng đầu tiên rõ ràng viết "Hiệp Nghị Bồi Thường Cổ Vương".

Cậu ta tự mình tiếp tục từ trong túi lấy ra một khối ấn nê, kéo tay tôi ấn xong ấn nê, hài lòng giơ tờ giấy lên trước mặt thổi thổi, lúc này mới cười hì hì nhìn tôi:

"Lục Linh Châu, cậu đã ký tên điểm chỉ rồi, đi theo tôi đi, vé máy bay tôi mua xong rồi."

Cái đồ c.h.ế.t tiệt này, ngày nào cũng bày trò quái đản:

"Đi đâu?"

"Đi Vân Nam, cậu giẫm c.h.ế.t Cổ Vương của tôi, phải đi Vân Nam bắt một con Cổ Vương đền cho tôi."

"Cút!"

"Gì cơ? Bây giờ đi luôn á, được thôi!"

Kiều Mặc Vũ quay đầu búng tay một cái, Giang Hạo Ngôn lập tức đẩy hai chiếc xe lăn đến.

Cậu ta ấn tôi lên xe lăn, Tống Phi Phi cũng bị Giang Hạo Ngôn kéo lên xe lăn.

Chỉ hận tôi vừa rồi đánh một trận không những mệt đến kiệt sức, mà còn mất m.á.u quá nhiều, bây giờ trước mắt còn hoa lên từng trận.

"Giang Hạo Ngôn, nhanh đi nhanh đi, muộn nữa là không kịp chuyến bay đâu!"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Kiều Mặc Vũ mặc kệ tôi la mắng, đẩy xe lăn đi rất nhanh.

"Này, dẫn tôi đi ăn khuya bồi bổ m.á.u đã chứ, tôi đói chếc rồi!

"Kiều Mặc Vũ đồ ngốc, đợi lão tử hồi phục, sẽ đánh cho cậu đến cơm tất niên cũng nôn ra!!!"

Loading...