"Này, đừng chạy mà, này!"
Tôi muốn tìm họ hỏi thăm tình hình, nhưng vừa mới đến gần, mấy bóng ma đã bỏ chạy tán loạn xuống lầu.
Mấy người trẻ tuổi này, nhìn dáng vẻ chắc là mấy người mấy năm trước đến cái nhà ma này thám hiểm, kết quả chếc ở đây.
Nhưng tại sao linh hồn của họ không đi đầu thai, mà lại ở lại trong cái nhà ma này?
Tôi vừa suy nghĩ, vừa tiếp tục bước lên phía trước.
"Đừng qua đó!"
"Dừng lại!"
Một giọng nam trầm thấp vang lên, trên sàn xi măng đột nhiên chìa ra một bàn tay trắng bệch, nắm chặt lấy cổ chân tôi.
Ngay sau đó, một con ma trung niên khoảng 40 tuổi trồi lên nửa người từ dưới sàn nhà, cực kỳ cẩn thận nhìn ra phía sau, lại nói với chúng tôi:
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Mau quay lại! Muốn sống thì mau đi đi!"
Tôi túm con ma này lên khỏi sàn nhà, ông ta nhìn thấy thanh kiếm gỗ đào của tôi thì ngẩn người, rồi nở một nụ cười khổ sở:
"Thôi cũng được, chếc trong tay cô cũng tốt, kiếp ma này, tôi làm đủ rồi.
"Nhân gian quá khổ, quỷ cũng khó làm, cái thế gian này, kiếp sau, tôi không đến nữa."
Không ngờ, con ma này trông thô kệch như vậy, mà lại còn có chút thi vị.
"Chú à, chú có biết vào lễ Vu Lan năm 90, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Con ma gật đầu, ánh mắt lộ vẻ tang thương:
"Biết, thảm án này, đều là do tôi gây ra.
"Tôi tên là Vương Thừa Đức, là một thợ mộc, nhà ở phòng 302."
"Không, chú có một người bạn, tên là Vương Thừa Đức, sống ở phòng 302 của một thành phố nào đó."
Con ma ngẩn người, tuy ông ta không biết tại sao tôi lại nói như vậy, nhưng không phản bác tôi. Ông ta gật đầu, tiếp tục nói:
"Được, tôi có một người bạn, anh ta là một thợ mộc..."
Vương Thừa Đức nói thao thao bất tuyệt, trong phòng livestream, cũng náo nhiệt vô cùng:
"Linh Châu rốt cuộc đang kiên trì điều gì vậy?"
"Tôi có chút cảm động, chúng ta biết cô ấy đang nói dối, cô ấy biết chúng ta biết cô ấy đang nói dối, chúng ta biết cô ấy biết chúng ta biết cô ấy đang nói dối, nhưng cô ấy vẫn cứ nói dối."
"Giá mà hồi xưa tôi làm sale có được một phần ba sự kiên trì của Linh Châu thôi, thì tôi đã là quán quân sale rồi!"
Thà chọc Diêm Vương, còn hơn chọc thợ mộc già.
Những người sống trong tòa nhà này, chỉ cần một người nghe qua câu nói này thôi, thì thảm kịch của nhà ma này, đã không xảy ra.
Nhà Vương Thừa Đức đều là người thật thà, bố mẹ tính tình nhu nhược, vợ thì hướng nội, sinh được một đứa con trai, cũng suốt ngày khúm na khúm núm。
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-174-khu-chung-cu-ma-am-9.html.]
Người hiền bị người khinh, cho nên nhà Vương Thừa Đức, bị hàng xóm trong khu ức h.i.ế.p đến thảm hại.
Con trai ông ta và thằng bé ở phòng 101 là bạn học, thằng bé kia rất nghịch ngợm, thường xuyên bắt nạt con trai Vương Thừa Đức.
Nhà Vương Thừa Đức đã đến tận nhà nói lý mấy lần, kết quả bị người ta móc máy chửi cho một trận, đuổi ra ngoài.
Thằng bé ở 101 bắt nạt con trai ông ta càng dữ dội hơn, con trai ông ta nghĩ quẩn, trực tiếp c//ắt cổ tay tutu.
Sau khi con trai chếc, hàng xóm không những không an ủi ông ta, mà còn chế giễu vợ chồng ông ta, nói là do họ sống tệ quá, nên gặp báo ứng, đáng đời tuyệt tự.
Vợ Vương Thừa Đức không chịu nổi cú sốc này, nh//ảy sông tự v//ẫn. Bố mẹ ông ta cũng vì chuyện này, một người bị trúng gió, một người bị tắc mạch m.á.u não, đều nằm viện không ra được nữa.
Một gia đình vốn hạnh phúc mỹ mãn, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi mà rơi vào cảnh tan nhà nát cửa.
Vương Thừa Đức nổi giận, người thật thà mà nổi giận, thường là đáng sợ nhất.
Ông ta không chỉ là một thợ mộc giỏi, mà còn là truyền nhân của Lỗ Ban thuật. Ông ta dùng m.á.u của mình bày trận phong thủy trong tòa nhà này, kích hoạt tà khí và sát khí trong tòa nhà.
Vào ngày lễ Vu Lan năm 90, sát khí và tà khí trong tòa nhà này, đạt đến đỉnh điểm.
Thằng bé ở 101 đang ăn cơm thì bị nghẹn chết, bố nó hận vợ không trông nom con cẩn thận, trực tiếp tr//eo cổ vợ.
Nữ chủ nhân phòng 102 bắt gặp người giúp việc và chồng mình gian díu, ngược lại bị chồng b//ẻ gãy cổ. Lúc ch//ết cô ta vừa hay mặc áo đỏ, chếc xong lập tức hóa thành lệ quỷ gi//ết ch//ết chồng và người giúp việc, còn dùng d.a.o r//ạch mặt người giúp việc.
Nhà 201 sinh ba cô con gái, không sinh được con trai. Mẹ chồng ngày nào cũng đánh mắng con dâu, tối hôm đó đột nhiên lỡ tay, đ//ánh ch//ết con dâu.
Ba đứa trẻ chứng kiến thảm kịch này. Để không cho bọn trẻ nói ra, bà và con trai đã hợp sức ch//ém đầu ba cô bé.
Điều mà Vương Thừa Đức không ngờ tới là, tòa nhà c.h.ế.t 18 người chỉ trong một đêm, vì hấp thụ đủ oán khí và sát khí, mà lại thành tinh.
Tống Phi Phi kinh ngạc há hốc mồm:
"Nhà, nhà thành tinh á?"
Tôi gõ vào đầu cô ấy:
"Nói đúng ra, là thành quái. Động vật thành yêu, thực vật thành tinh, còn đồ vật các thứ, là thành quái.
"Khụ khụ, nhưng đây đều là bịa trong tiểu thuyết thôi, mọi người phải tin vào khoa học, trên thế giới này căn bản không có ma!"
Nói xong tôi đổi giọng, nghiêng đầu nhìn Vương Thừa Đức:
"Vậy sau khi cái nhà thành quái, có phải để có thể không ngừng hấp thụ oán khí sát khí trên người các người, mà vĩnh viễn nhốt các người ở đây không?"
Vương Thừa Đức gật đầu, tôi lại tiếp tục hỏi:
"Chú kéo chúng tôi lại đây nói chuyện, có phải vì cái quái lâu này mỗi ngày đều phải tu luyện, chỉ có giờ Tý vào buổi tối mới có thể ra ngoài?
"Chú muốn kéo dài thời gian, để chúng tôi ở lại và giống như các người, vĩnh viễn bị nhốt ở đây, đúng không?"
Vương Thừa Đức theo quán tính gật đầu, gật đầu xong phát hiện không đúng, vừa định nhảy lên đã bị tôi tát một phát xuống đất.
"Phi Phi, chạy mau!"
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team Thế Giới Tiểu Thuyết.