"Tuy camera giám sát bị hỏng, nhưng chắc chắn quỷ có thể thấy chuyện gì đã xảy ra trên đảo. Buổi tối giờ Tý tôi triệu hồi vài con quỷ ra hỏi, là sẽ biết hết thôi."
Dương Thanh Uyển sắp khóc đến nơi, sắc mặt Tề Nam cũng không được tốt cho lắm.
"Nhất định phải dùng cách đáng sợ như vậy sao?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Có tôi ở đây, các người sợ gì?"
Mọi người lúc này mới lên tiếng, chỉ là vô thức xích lại gần nhau hơn một chút, tôi bị bọn họ vây quanh toát cả mồ hôi.
Tôi sờ mồ hôi trên trán, lúc này mới phát hiện có gì đó không đúng.
"Đừng chen nữa, nhiệt độ này không đúng, nhà có phải bị cúp điện rồi không?"
Du thuyền bị hỏng, dây điện bị cắt, tất cả những điều này cho thấy, trên đảo quả thực có người khác.
Đôi khi, con người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
Dương Thanh Uyển chủ động chạy đi mở cửa sổ, gió thổi vào khiến cái nóng bức trong nhà tan đi không ít.
Bây giờ trời vẫn còn rất nóng, chắc phải đến tối, những yêu ma quỷ quái kia mới ra.
Tôi và Tống Phi Phi mỗi người tìm một cái ghế nằm thoải mái, ngả lưng xuống ngủ, cuối cùng vẫn bị Tề Nam gọi dậy.
Tề Nam ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Trời sắp tối hẳn rồi, chúng ta có nên ở bên ngoài an toàn hơn không?"
Biệt thự này được trang trí theo kiểu Trung Quốc, phong cách cổ kính, trông rất đẹp, đương nhiên, tối rồi thì càng đáng sợ hơn.
Ở nơi rộng rãi, tầm nhìn chắc chắn sẽ tốt hơn.
Tôi gật đầu, dẫn mọi người đến cái sân vườn sang trọng của nhà Tề Nam, còn tiện tay tìm ra một tủ nến thơm mà anh ta cất giữ.
Trăng mờ gió lớn, ngọn lửa nến bị gió thổi chập chờn.
Mười người chúng tôi quây quần ngồi trong sân, ở giữa đốt một đống nến. Dưới ánh lửa, khuôn mặt mỗi người đều có vẻ quỷ dị khó tả.
Tôi ôm đầu gối nhìn ngọn lửa chập chờn, đột nhiên cảm thấy hơi đói.
Nhà Tề Nam quả nhiên có đủ mọi thứ, tôi nhanh chóng tìm thấy một cái lò nướng lớn trong nhà anh ta, còn có một tủ lạnh đầy ắp bít tết thịt cừu và các loại hải sản.
"Mau mau mau, mọi người nhanh ăn đi, thời tiết này, điện mà cúp một ngày, là hỏng hết đấy!"
Tề Nam có chút ai oán nhìn tôi.
"Cô thực sự là đến bắt quỷ đấy à? Tôi xem mấy ông đạo sĩ trên TV, trước khi bắt quỷ đều phải đốt hương tắm rửa, lập đàn tế pháp, cô thì lại ngồi đây ăn đồ nướng?"
Tôi vừa uống bia vừa ăn sườn cừu, ăn no nê vô cùng.
"Anh thì hiểu cái gì, đẳng cấp như tôi đây, nghi lễ nghi thức gì đó, đều là đồ trang trí, căn bản không cần hỗ trợ!"
Một bữa nướng mãi đến gần mười một giờ đêm mới xong, ăn no uống đủ, tôi bảo mọi người dọn dẹp lò nướng, rửa tay sạch sẽ chuẩn bị làm việc.
Tôi tùy tiện chặt một cành cây, Tống Phi Phi lập tức nhanh nhẹn đón lấy, bắt đầu xâu tiền giấy vào đó.
Tề Nam kinh ngạc nhìn Tống Phi Phi móc ra một nắm tiền giấy lớn từ trong túi áo, người ngây ra như phỗng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-162-am-khuyen-phe-chu-6.html.]
"Hai người lúc nào cũng mang theo những thứ này bên mình à?"
Tôi và Tống Phi Phi dạo gần đây đã nếm trải cái khổ của việc không mang đủ pháp khí, hai người đi đâu cũng mặc áo khoác đặc chế.
Trong cái áo khoác đó may bao nhiêu túi tôi cũng đếm không xuể nữa rồi, tóm lại là muốn gì có nấy, ngay cả gạo nếp dùng để trừ tà mỗi người cũng vác năm cân.
Hơn nữa tất cả mọi thứ đều được đóng gói bằng túi nhựa hút chân không, cho dù người không may rơi xuống nước cũng không sao.
Sau khi Phi Phi xâu tiền giấy vào cành cây đã được gọt nhẵn nhụi, một cây phướn chiêu hồn đơn giản đã hoàn thành.
Cô ấy tay trái giữ phướn chiêu hồn, tay phải dùng sức vung một nắm tiền giấy lớn lên không trung.
Còn tôi thì cầm một chiếc chuông đồng cổ kính, bắt đầu lớn tiếng niệm chú.
"Đãng đãng du hồn, hà xứ lưu tồn; tam hồn tảo giáng, thất phách lai lâm!"
"Thiên địa môn khai, du hồn tốc lai!!!"
Tôi tay cầm chuông rung, chân bước theo bát quái cương bộ, đang hô hào hăng say thì phát hiện biểu cảm của mọi người nhìn tôi có gì đó không đúng.
Tề Nam còn đưa tay lau mặt một cái.
"Má ơi, đáng sợ quá, tôi sợ đến khóc luôn rồi nè..."
Tôi dừng động tác lại quay người đi, nhìn thấy trên bãi cỏ xanh mướt bằng phẳng ban đầu, chìa ra một bàn tay trắng bệch gầy guộc.
Đây mới chỉ là bắt đầu, một, hai, ba...
Những bàn tay này giống như cỏ dại đột nhiên nảy mầm, cứ thế không ngừng trồi lên từ mặt đất.
Đầu tiên là một bàn tay, sau đó là hai bàn tay, tiếp theo là đầu, thân, chân, cho đến khi toàn bộ cơ thể đều bò ra khỏi lòng đất.
Tôi đếm thử, trên bãi cỏ đứng tổng cộng có đến 12 người, hơn nữa toàn là những cô gái trẻ.
Quần áo trên người những cô gái này mặc giống hệt như quần áo của Ngô Tinh Tinh và những người khác, đều là do Tề Nam tự mình thiết kế và đặt may, đồng phục nhân viên vệ sinh màu trắng.
"Má ơi! Má ơi!"
Tề Nam và Chu Tân vốn còn dính chặt lấy nhau, lập tức lăn lê bò toài trốn sang một bên, vẻ mặt cả hai đều kinh hoàng và sợ hãi tột độ.
"Mẹ kiếp, đồ biến thái g//iết người, tránh xa tôi ra!"
Tề Nam gào lên với Chu Tân khản cả giọng.
"Mỗi lần hỏi anh mấy người giúp việc kia đi đâu rồi, anh đều nói là bị tôi chọc tức bỏ đi! Hóa ra đều bị anh gi//ết chôn ở đây rồi! A a a, đồ điên!"
Chu Tân còn gào to hơn cả Tề Nam:
"Mẹ mày mới là hung thủ g.i.ế.c người đấy!!! Cái Tiểu Bạch, Đào Hoa, Lưu Bình, chẳng phải chính mày nói, bị mày chọc tức bỏ đi còn gì!"
Cả hai đều ngẩn người, cuối cùng cùng nhau run rẩy nhìn về phía tôi.
Tôi không rảnh để ý đến bọn họ, tôi chiêu là chiêu hồn, tại sao những cô gái này đến cả cơ thể cũng bò ra theo?
Tống Phi Phi cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Các bạn hãy theo dõi Thế Giới Tiểu Thuyết trên KhỉD nhé.