Trên hòn đảo này có một bến tàu đơn giản, để thuận tiện đi lại, nhà Tề Nam đặc biệt chuẩn bị một chiếc du thuyền, vừa rồi chúng tôi chính là ngồi chiếc du thuyền sang trọng đó đến.
Đợi mọi người vừa đi, Tề Nam lập tức xán lại gần, anh ta cẩn thận nhìn ngó xung quanh một vòng, mới ghé vào tai tôi nhỏ giọng nói:
"Linh Châu, tôi nghi ngờ người muốn gi//ết tôi là dì Trương, người giúp việc hàng ngày nấu cơm cho chúng tôi."
Tề Nam nói mình nhìn thấy dì Trương mấy ngày trước lén lút lau nước mắt trong vườn hoa, anh ta nghe thấy dì Trương khóc lóc với Chu Tân, nói con trai của mình chạy sang Myanmar đánh bạc, thua hơn cả trăm vạn tệ, bây giờ người bị giữ ở thuỷ ngục rồi.
Chồng bà ấy không muốn bỏ tiền ra, muốn con trai ở trong đó chịu khổ một chút.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Nhưng bà ta thương con, vì chuyện này mà ngày nào cũng cãi nhau với chồng.
"Cô nói có khả năng, là dì Trương nhận tiền của kẻ thù nhà tôi không? Tiểu Bắc một ngày ba bữa cơm cộng thêm một bữa điểm tâm một bữa trà chiều một bữa ăn khuya, đều là dì Trương phụ trách làm cả."
"Anh nói cái gì?"
Thấy tôi có chút kinh ngạc, Tề Nam lại phân tích tỉ mỉ một lần những nghi điểm của dì Trương. Tôi đẩy anh ta ra một cái, tức giận trừng mắt nhìn Tống Phi Phi.
"Lần trước ở nhà cậu, tại sao người giúp việc nhà cậu không chuẩn bị cho tôi một ngày sáu bữa cơm!!!"
Tống Phi Phi lườm một cái rõ to.
"Bởi vì bà đây đang giảm cân!"
Tề Nam nghiến răng nghiến lợi, hai tay chống nạnh trừng mắt nhìn chúng tôi.
"Lão tử đây trả tiền rồi, mấy người có thể nghiêm túc nghe tôi phân tích được không!!!"
Ba người đang ầm ĩ, Chu Bân mặt mày tái mét dẫn đám người thất thần trở lại.
Dương Thanh Uyển mặt trắng bệch ba chân bốn cẳng chạy đến bên cạnh tôi, sau đó nắm chặt lấy cánh tay tôi không buông, hận không thể treo cả người lên người tôi.
"Huhu, Linh Châu, du thuyền bị người ta làm hỏng rồi, tất cả chúng ta đều bị mắc kẹt trên hòn đảo này rồi!"
Chu Bân bệ rạc ngồi phịch xuống sofa xoa xoa mặt, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên trầm giọng nói:
"Trên đảo này, ngoài chúng ta ra, còn có người khác..."
"Hơn nữa, tất cả điện thoại di động đều đột ngột mất sóng."
Tiệc tùng ở biệt thự biến thành sinh tồn trên hoang đảo, một tà thuật sư không rõ, một con âm khuyển lúc nào cũng có thể nổi điên cắn người, còn có một đám người mặt mày hung tướng mang điềm xấu.
Thật là quá kích thích, tôi đưa tay xoa đầu Tiểu Bắc.
"Nhà anh có rọ mõm chó gì không? Bịt miệng con bé lại đi, độc của âm khuyển, tôi phải mang về nhà từ từ trừ khử."
Tiểu Bắc sống c.h.ế.t không chịu đeo rọ mõm, Tề Nam cũng không dám lại gần, nó mà đến gần là Tiểu Bắc lại nhe răng với anh.
Thấy chó cưng của mình khó chịu như vậy, Tề Nam đau lòng muốn chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-160-am-khuyen-phe-chu-4.html.]
"Cô có cách nào làm cho nó đỡ khó chịu không?"
Anh không nói thì tôi cũng định giúp Tiểu Bắc giảm bớt đau đớn, đây là một con ch.ó tốt hiếm có, tôi không nỡ để nó chịu khổ.
Tôi lấy từ trong túi ra một sợi dây đỏ buộc vào chân nó, Tiểu Bắc lập tức yên tĩnh hơn nhiều.
Mọi người đều tò mò nhìn sợi dây đỏ này, tôi cười hì hì, giơ lên một nắm dây đỏ trong tay lắc lắc.
"Mọi người đến xem đi, xem đi này, sợi dây này, gọi là dây đuổi quỷ."
"Lõi dây dùng gân chó mực thượng hạng làm thành, nhìn thì mỏng manh, nhưng lại cực kỳ dẻo dai."
"Màu đỏ này là dùng chu sa thượng hạng nhuộm, làm xong lại phơi nắng liên tục chín ngày vào giữa giờ ngọ từ hạ chí đến đại thử, là một món lợi khí phòng thân đuổi quỷ, bảo bình an đó nha!"
"Đồ tốt như vậy, không cần 99, cũng không cần 299, chỉ cần 39999, có phải là rất hời không!"
Dương Thanh Hàm chớp chớp đôi mắt to tròn, vô tội nhìn tôi.
"Nhưng, nhưng mà, cửa hàng của chị cô bán 688 thôi mà?"
Tôi trừng mắt nhìn cô ấy một cái, đồ fan giả này, không biết giúp tôi nói đỡ, lại còn vạch trần tôi.
Tống Phi Phi hắng giọng:
"Nhìn gì mà nhìn, hôm nay chỉ mang theo tổng cộng có 8 sợi thôi, một sợi cho Tiểu Bắc rồi, các người có 8 người đó, nhanh tay thì còn, chậm tay thì hết nha!"
Trong phòng này ngoài tôi và Tống Phi Phi ra, nhà Tề Nam có bốn người, Dương Thanh Hàm bọn họ đến bốn hot girl, cộng lại vừa đúng 8 người.
Lúc này mọi người đều tụ tập trong phòng, nghe nói dây đỏ thiếu một sợi, người giơ tay đầu tiên, lại là người giúp việc nhà Tề Nam, Ngô Tinh Tinh.
Ngô Tinh Tinh thấy mọi người đều nhìn mình, có chút căng thẳng dùng ngón tay vuốt vuốt tóc.
"Tôi, tôi những năm nay tích góp được không ít tiền, tôi muốn mua một sợi dây đỏ, tôi, tôi sợ ma..."
Nói đến đây giọng cô càng ngày càng nhỏ, đầu cũng cúi càng ngày càng thấp.
Cô gái này hình như mắc chứng sợ xã hội, cứ đến chỗ đông người là tay chân luống cuống, hận không thể đào một cái hố chui xuống.
Đối với hot girl mà nói, mấy vạn tệ chỉ là chuyện mua một cái túi xách, còn bây giờ, sinh tử quan trọng.
Mọi người tuy có chút bất mãn với việc tôi hét giá trên trời, nhưng đều viết giấy nợ cho tôi để mua dây đỏ.
Cuối cùng, người không mua chỉ còn lại dì nấu cơm là dì Trương.
Tôi cố ý đẩy giá dây đỏ lên rất cao, người mua đầu tiên người không mua, đều có hiềm nghi.
Ngô Tinh Tinh rõ ràng không có tiền, nhưng vẫn cắn răng mua, có lẽ là muốn chứng minh mình không phải là tà thuật sư, trên người không mang theo tà vật.
Dì Trương ở cái tuổi này là độ tuổi mê tín nhất, vừa nghe tôi nói về dây đỏ, đã vô cùng động lòng, nhưng vẫn nghiến răng không mua.
Có lẽ là muốn tiết kiệm tiền cho con trai, cũng có thể là bà ta phải tiếp xúc với thứ gì đó không sạch sẽ, không dám đeo sợi dây đỏ này.