Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 159: Âm Khuyển Phệ Chủ 3

Cập nhật lúc: 2025-05-17 14:34:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi anh ta nói câu này, vẫn ôm con ch.ó trong lòng. Vì sợ hãi, anh ta thậm chí còn ôm con ch.ó chặt hơn.

"Hiss~"

Ngay lúc này, con ch.ó Chihuahua lè cái lưỡi màu hồng ra l.i.ế.m mạnh vào yết hầu của anh ta.

"A!"

Tề Nam hét lên một tiếng ném con ch.ó trong tay lên bàn, bản thân anh ta cùng với ghế ngã mạnh về phía sau.

Tôi đưa tay ra ôm con ch.ó vào lòng, xem ra hôm nay đã là ngày thứ chín nó làm âm khuyển rồi, thật là hiếm có.

Những con ch.ó bình thường trong vòng ba ngày sau khi trở thành âm khuyển sẽ chọn cắn chủ, bởi vì sát ý đã sớm khắc sâu vào xương tủy của chúng, lúc nào cũng như trăm nghìn con sâu cắn xé, vạn trùng gặm cốt.

Chỉ khi gi//ết người và nuốt chửng, nỗi đau và thôi thúc này mới có thể được giải tỏa.

Mà con ch.ó Chihuahua này, dưới sự đau đớn dữ dội như vậy vẫn kiên trì được đến tận 9 ngày, hẳn là, nó thật sự rất yêu chủ nhân của nó.

Cái tên Tề Nam này trông đáng ghét như vậy, không ngờ lại nuôi một con ch.ó tốt như vậy.

Tề Nam chật vật bò dậy từ dưới đất, việc đầu tiên là lo lắng muốn ôm con ch.ó của mình.

"Tiểu Bắc, con không sao chứ?"

Bàn tay anh ta đưa ra lơ lửng trên không trung, vẻ mặt muốn tiến lên nhưng lại không dám tiến lên.

Tôi xoa lưng con ch.ó nhỏ, có chút nhìn Tề Nam bằng con mắt khác.

"Con chó này của anh, nuôi được khoảng 10 năm rồi đúng không."

Chỉ có những con ch.ó già trên 10 năm, mới có được sự linh tính và khả năng kiềm chế này.

"Những con ch.ó tốt sau khi trở thành âm khuyển, một khi c//ắn chủ thành công, đều sẽ chọn tuyệt thực mà ch//ết."

"Bởi vì chúng không thể chấp nhận việc mình đã gi//ết chủ nhân của mình."

"Âm khuyển không đáng sợ, đáng sợ là lòng người. Không ai có lòng phòng bị đối với thú cưng của mình cả, con ch.ó nhà anh, ai cho ăn?"

Tề Nam nghe xong câu này, lập tức quay đầu lại nhìn chằm chằm vào bạn trai của mình, Chu Tân.

Ánh mắt của mọi người cũng cùng nhau chuyển về phía anh ta, có ngạc nhiên, không thể tin được, kinh ngạc và sợ hãi.

Thấy mọi người đều nghi ngờ mình, Chu Tân sốt ruột, mặt đỏ bừng lên.

"Mẹ kiếp ý gì đây! Tề Nam em nghi ngờ anh à?"

"Em bị bệnh à, nhà chúng ta còn thuê hai người giúp việc đấy!!!"

Tống Phi Phi đứng dậy, nghiêm nghị nói với Tề Nam:

"Hai người giúp việc và Chu Tân đều là nghi phạm, người giúp việc cũng có thể là do Chu Tân mua chuộc; ngoài ra, anh hãy suy nghĩ kỹ xem mình còn đắc tội với ai không?"

Tề Nam cúi đầu, chìm vào trầm tư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-159-am-khuyen-phe-chu-3.html.]

"Lần trước Chu Tân mời bạn bè đến nhà chơi, tôi chê bọn họ xấu xí, đuổi người ta đi."

"Tháng trước ở buổi trình diễn thảm đỏ, tôi chế nhạo một nữ minh tinh mặc quần áo giống như gà tây trụi lông, chọc giận fan của nhà cô ta."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

"Tuần trước tôi và một blogger nổi tiếng trên mạng livestream, cô ta vừa hay đang quảng cáo sản phẩm của nhà mình, tôi nói cái thứ đó không những khó ăn c.h.ế.t đi được, mà còn đắt kinh khủng, ai mua người đó là thằng ngốc, khiến cô ta một ngày mất 50 vạn fan."

"Hôm qua tôi……"

Tôi chán ghét khoát tay.

"Im miệng đi, đừng nói nữa."

Chu Tân cười khổ nhìn tôi.

"Nếu không thì cô tưởng, tại sao chúng tôi phải mua riêng một hòn đảo để ở? Thật sự là anh ta ở đâu cũng cãi nhau với người ta, khu dân cư trước đây thì cãi nhau với ban quản lý, cãi nhau với hàng xóm, cãi nhau với cả bảo vệ nữa, cái này không phải là hết cách rồi mới……"

Phạm vi nghi phạm này, có thể nói là quá rộng rồi. Tề Nam là người cay nghiệt, miệng lại còn thối, hai người giúp việc một người phụ trách nấu ăn, một người phụ trách vệ sinh hàng ngày.

Đặc biệt là người giúp việc làm vệ sinh kia, tên hình như là Ngô Tinh Tinh, cô ta năm nay cũng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, ngày nào cũng bị Tề Nam mỉa mai chế giễu.

Anh ta chê cô ta là người nhà quê, vụng về, cái gì cũng không biết, nói cô ta có tướng mạo quê mùa, nếp nhăn trên cổ có thể nối lại thành một vòng quanh trái đất.

Cho dù không có chỉ thị của Chu Tân, hai người giúp việc này cũng có đủ động cơ g.i.ế.c người.

Một buổi tụ tập vui vẻ, biến thành chương trình g.i.ế.c người trên đảo, mà mục tiêu của chúng tôi những khách mời này, chính là tìm ra ai là hung thủ.

Dương Thanh Hàm do dự mãi, yếu ớt giơ tay lên.

"Tôi thật sự rất sợ ma, anh Chu, đây là chuyện riêng của nhà anh, tôi có thể về nhà trước được không?"

"Cái, cái đó, xấu chàng hổ ai đúng không?"

Dương Thanh Hàm nói xong, mấy người nổi tiếng trên mạng đến tụ tập khác cũng đều ngồi không yên.

"Đúng đúng đúng, Dương Thanh Hàm nói rất đúng, anh Chu, chuyện riêng của nhà anh chúng tôi không tham gia đâu."

"Tôi đột nhiên nhớ ra buổi tối có một hợp đồng quan trọng cần phải ký, anh Chu, tôi phải đi trước đây."

"Tôi, vợ tôi vừa gọi điện thoại đến, nói con bị ốm rồi, tôi cũng phải đi ngay!"

Tề Nam hừ lạnh một tiếng, trên mặt viết đầy vẻ khinh bỉ.

"Cút đi cút đi, có lợi thì ai cũng chạy còn nhanh hơn chó, bây giờ vừa thấy có chuyện, hừ, lòng người~"

Tôi và Tống Phi Phi đương nhiên là không đi rồi, Tề Nam yêu chó như mạng, nghe thấy con ch.ó cưng của mình có thể ch//ết, đến cả việc mình sắp ch//ết cũng không quan tâm nữa.

Vừa rồi anh ta rất hào phóng chuyển cho tôi 1 trăm vạn tiền đặt cọc, nói sau khi xong việc, sẽ chuyển cho tôi thêm 2 trăm vạn nữa.

Tôi nhìn anh ta lập tức trở nên thuận mắt hẳn lên, con người anh ta đâu phải là miệng thối cay nghiệt, rõ ràng là nói thẳng nói thật mà!

Chu Tân bất lực nhìn Tề Nam một cái, dẫn mọi người rời khỏi nhà đi về phía bến tàu.

Bản dịch được đăng trên MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết.

Loading...