Khí tức trên người những người này, quả nhiên là đen đỏ lẫn lộn, không ngừng cuộn trào.
Khí đen đại diện cho cái chết, khí đỏ đại diện cho sinh cơ. Trong đó, khí đen trên người Tề Nam nặng nhất.
"Linh Châu, sao rồi?"
Tôi còn chưa thu hồi linh nhãn, nghe thấy lời của Tống Phi Phi liền quay đầu nhìn cô ấy.
Vừa nhìn, lại giật mình.
Khí đen trên người Tống Phi Phi sắp hóa thành thực chất rồi, mà khí đỏ, lại chỉ có chưa đến một phần mười.
Đây là, tướng cửu tử nhất sinh.
Không phải chứ, chuyện lần này, lại là nhắm vào Tống Phi Phi sao?
"Hai người sao không nói gì thế? Có phải bị vạch trần trò lừa đảo, không biết nói gì rồi không?"
Tề Nam thấy hai chúng tôi chỉ đứng đó không nói gì, cho rằng tôi chột dạ, càng hăng hái hơn.
Dương Thanh Hàm vẫn còn cầm nửa mảnh khóa bình an ngây ngốc đứng đó, thấy sắc mặt tôi không đúng, cô ta rùng mình một cái rồi chạy vụt ra sau lưng tôi.
"Linh Châu đại sư, ở đây có ma phải không!!!"
"Phì phì phì!"
Tề Nam có chút tức giận.
"Nhà ai có ma chứ? Nhà cô mới có ma!!!"
Anh ta đảo mắt một cái, khinh thường trừng mắt nhìn chúng tôi.
"Thôi thôi thôi, một kẻ ngốc hai kẻ lừa đảo, tôi lười nói chuyện với các người."
Chu Bân đi tới cố gắng hòa giải.
"Được rồi, mọi người khó có dịp tụ tập cùng nhau, đừng nói những chuyện không vui vẻ này nữa."
"Đi đi đi, đến nhà kính trồng hoa của chúng tôi uống trà đi, tôi đã đặc biệt chuẩn bị trà chiều từ rất lâu rồi."
Tôi nặng trĩu tâm sự cùng Tống Phi Phi đi ở phía sau, nhét thanh kiếm gỗ đào bị sét đánh ngàn năm vào tay Tống Phi Phi.
"Cậu cầm chắc vào, dù là đi vệ sinh cũng đừng rời người."
Tống Phi Phi có chút mờ mịt, phản ứng lại rồi than trời một tiếng.
"Không phải chứ, lại là nhắm vào tôi sao?"
Tống Phi Phi là con gái của người giàu nhất, trong nhà có không ít chuyện tranh đấu lẫn nhau. Hơn nữa khoảng thời gian trước còn có một tổ chức tà giáo Bái Nguyệt Hội nhắm vào cô ấy, thật sự là phòng không xuể.
Hai chúng tôi nhíu mày, ăn bánh kem một cách hờ hững, thấy sắc mặt chúng tôi khó coi, Tề Nam hừ lạnh một tiếng, lại muốn gây sự.
"Linh Châu đại sư, nghe nói cô rất biết xem tướng, hay là xem tướng cho chó nhà tôi đi!"
Tôi tùy ý liếc mắt nhìn, rồi lập tức có chút kinh ngạc.
Con chó này, rõ ràng là một con âm khuyển!
Đối mặt với Tề Nam đáng ghét, tôi nói rất thẳng thắn.
"Dương khuyển trấn trạch, âm khuyển phệ chủ. Chó nhà anh, muốn ăn th//ịt anh."
Tất cả mọi người đều như bị xịt keo, không khí tại hiện trường đột nhiên im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-158-am-khuyen-phe-chu-2.html.]
Khóe miệng Tề Nam giật giật, đôi mắt phượng xinh đẹp tràn đầy vẻ không thể tin được.
"Cái gì khuyển, cô nói lại lần nữa, chó nhà tôi muốn làm gì?"
Tôi nghiêm túc nhìn anh ta.
"Dương khuyển trấn trạch, chó tốt có thể trông nhà giữ vườn, xua đuổi tà ma."
"Mà âm khuyển, thì sẽ mang đến tai họa và vận rủi."
"Ở nông thôn có một cách nói, khốc khuyển sẽ chiêu đến vận xui, cần phải xử lý đi."
"Thật ra cách nói đó không phải là mê tín, khốc khuyển cũng là một loại âm khuyển, mỗi ngày nửa đêm khóc, sẽ thay gia đình chiêu đến cô hồn dã quỷ."
"Mà con ch.ó của anh, càng lợi hại hơn, là thực thi khuyển trong âm khuyển, nó muốn ăn th//ịt anh."
Tề Nam giơ con ch.ó trong lòng lên, tức giận đến nói chuyện cũng không lưu loát.
"Cô mở to mắt chó của cô ra nhìn cho rõ, ông đây nuôi chính là Chihuahua, nó bé tí tẹo như vậy, còn ăn tôi?"
"Nó thả cửa ăn cũng không ăn hết một cái đầu của tôi đi, còn ăn tôi, buồn cười c.h.ế.t đi được!!!"
Tôi dùng ánh mắt nhìn thằng ngốc để nhìn anh ta, gật đầu.
"Nó thật sự, muốn ă//n cái đầu của anh đấy."
Không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng, Dương Thanh Hàm nuốt nước bọt một cách nặng nề, phá vỡ sự im lặng quái dị này.
"Da gà tôi nổi hết cả lên rồi, Linh Châu, cô nói chuyện đáng sợ quá đi!"
Tề Nam ôm con chó, quay đầu lại gào thét điên cuồng với Chu Tân.
"Đều tại anh, cái thứ hạ tam lạm gì cũng mang về nhà, anh tốt bụng mời người đến chơi, người ta lại muốn nguyền rủa anh c.h.ế.t đi!!!"
Chu Tân bị phun đầy nước bọt vào mặt cũng không tức giận, vẫn giữ vẻ mặt hiền lành.
"Linh Châu, cô đừng nói những lời như vậy, A Nam không thích nghe đâu."
Tôi nhíu mày, chó chê mèo lắm lông, nhưng anh ta có thể là khách hàng của tôi.
"Để biến một con ch.ó bình thường thành âm khuyển, thật ra không quá khó."
"Chỉ cần trộn tóc của anh vào thức ăn cho chó, sau đó dùng m//áu người ch//ết và thi du trộn đều rồi cho chó ăn."
"Cho ăn đủ bảy ngày, con âm khuyển này coi như luyện thành."
"Âm khuyển đã quen ăn những thứ mang theo tử khí và mùi của anh, bây giờ điều muốn làm nhất, chính là c//ắn ch//ết anh, sau đó từ từ ăn đ//ầu của anh."
Tề Nam nghe xong ngây người một lúc, xoa xoa da gà trên cánh tay, sau đó không nhịn được muốn nhảy dựng lên chửi ầm lên.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Con mẹ nó chứ kinh vãi!"
"Con chó của anh, dạo gần đây có phải rất thích l.i.ế.m cổ anh, đặc biệt là chỗ yết hầu không?"
"Nó không chỉ thích l.i.ế.m cổ anh, mà còn thích đứng bên cạnh đầu anh lặng lẽ nhìn anh khi anh ngủ."
"Có phải dạo gần đây anh thường xuyên giật mình tỉnh giấc trong khi ngủ, sau đó bị con ch.ó nhà anh làm cho giật mình không?"
Mỗi khi tôi nói một câu, sắc mặt của Tề Nam lại trắng đi một phần.
"Cuối cùng, con ch.ó nhà anh vì nhịn rất khổ sở, mấy ngày nay sẽ bắt đầu xé quần áo, quần và giày của anh, thậm chí là gối anh kê, chăn anh đắp. Gần đây trong nhà, mọi thứ đều bừa bộn cả đúng không?"
Sắc mặt trên mặt Tề Nam hoàn toàn biến mất, anh ta thất thần ngã ngồi xuống ghế, giọng nói mang theo vài phần nghẹn ngào.
"Mẹ kiếp, cô nói chuẩn quá đi, dọa c.h.ế.t ông rồi huhuhu~"