Thủy quỷ chạy rồi, tôi cũng không đuổi theo, nơi này còn không biết có bao nhiêu quỷ đang chờ chúng tôi trong bóng tối nữa? Bảo vệ Tống Phi Phi mới là quan trọng.
Tôi dẫn một đoàn người tiếp tục lên đường, đi mãi đi mãi, phía trước xuất hiện trùng trùng bóng đen, xem ra là một thôn nhỏ.
Đợi đến khi chúng tôi đi đến ngã ba đường vào thôn, sắc mặt mọi người đều có chút khó coi.
Ở lối vào thôn có một cây long não cổ thụ khổng lồ, trên cây long não cắm một tấm biển sắt, bên trên viết ba chữ "Thanh Hà Thôn".
Đi nửa ngày, chúng tôi lại quay trở lại, đây là gặp quỷ đả tường rồi.
Tôi cúi đầu nhìn ngón tay đầy vết thương của mình, thật sự không nỡ rạch m//áu nữa.
"Trong số các người, có ai còn là đồng nam không?"
Nước tiểu đồng tử có thể trừ tà, tự nhiên cũng có thể phá được quỷ đả tường này.
Đạo diễn sờ sờ cằm, hỏi tôi một câu hỏi từ tận đáy lòng:
"Tôi chưa ngủ với con gái, nhưng tôi ngủ với con trai, tôi còn được coi là đồng nam không?"
Mọi người đều có chút im lặng, Tống Phi Phi và Kiều Mặc Vũ nhíu chặt mày, rơi vào trầm tư.
Tôi xoa xoa trán thở dài: "Cút, người tiếp theo."
Tề Nguyên Châu tuy rằng tướng mạo bình thường, dáng người nhỏ bé, nhưng lại rất giữ mình trong sạch. Mấy người chúng tôi lập tức nhìn anh ta bằng con mắt khác, tôi càng kích động đi lên nắm lấy hai tay anh ta:
"Nhanh, móc đồ ra!
"Tưới nó!"
Tề Nguyên Châu ngượng ngùng mãi, nhất định bắt chúng tôi quay mặt đi, đặc biệt là đạo diễn, nghiêm cấm quay đầu lại.
Anh ta mặt đỏ bừng đi đến dưới gốc cây bắt đầu cởi dây lưng, tôi lưng quay về phía anh ta nghe nửa ngày cũng không nghe thấy tiếng nước.
Thời gian cởi dây lưng này, có phải là hơi lâu quá rồi không?
Không ổn! Tề Nguyên Châu gặp chuyện rồi!
Tôi đột ngột quay người lại, mắt đau nhói, linh hồn lại một lần nữa chịu một vạn điểm bạo kích:
"Má ơi Tề Nguyên Châu anh biến thái à! Tại sao anh lại tè vào chúng tôi?"
Tề Nguyên Châu sắp khóc đến nơi rồi:
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Tôi, tôi quay lưng về phía các người có chút sợ, nên quay lại..."
Cảm giác bất lực to lớn dâng lên trong lòng, tôi đen mặt khoát tay:
"Anh nhanh lên một chút!"
Đạo diễn mang theo vẻ mặt háo sắc tiến lên:
"Tề Nguyên Châu và Tiết Khoan, ai đẹp hơn?"
Mệt mỏi quá, lũ ngốc này ai tự cứu được thì cứu, còn lại chếc hết đi.
Tôi ôm tay, đầy oán khí đứng đó, chờ Tề Nguyên Châu đi vệ sinh. Nhưng đã qua bốn năm phút rồi, phía sau vẫn im lặng như tờ.
Nhưng sau cảnh vừa rồi, không ai trong chúng tôi dám quay đầu lại. Cuối cùng đạo diễn xung phong nhận việc, vừa quay lại đã kêu lên một tiếng thảm thiết:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-155-quy-thon-tham-son-7.html.]
"Có chuyện rồi!"
Tề Nguyên Châu biến mất, một người sống sờ sờ lớn như vậy, cứ thế mà biến mất không dấu vết.
Trên người anh ta có huyết phù tôi vẽ, quỷ quái bình thường không thể đến gần, kẻ bắt được anh ta, không phải hạng tầm thường.
Tôi mím môi bước đến dưới gốc cây, trong lòng dâng lên một nỗi bất an lớn.
Tôi dùng sức vỗ vào cây long não già đó, vỏ cây thô ráp cứng cáp, xúc cảm y như cây thật.
Tôi cảm thấy trước mắt mình sương mù dày đặc, dường như có một bàn tay vô hình đang thao túng và trêu đùa chúng tôi.
"Bộp~"
Một chiếc lá rơi xuống đỉnh đầu tôi, tôi ngẩng cổ lên, con ngươi đột nhiên co rút lại.
Tề Nguyên Châu đang đứng trên thân cây to lớn, trợn mắt cố sức giãy giụa, phía sau có người bịt chặt miệng anh ta.
Thấy tôi ngẩng đầu, người đó dứt khoát đẩy Tề Nguyên Châu ra, anh ta vuốt tóc, lộ ra một nụ cười vô cùng vui vẻ, răng nanh sắc nhọn lóe lên ánh trắng.
Tôi không kịp để ý đến Tề Nguyên Châu ngã dưới chân, mà dán mắt vào người đàn ông trên cây.
"Linh Châu bảo bối, lâu rồi không gặp, có nhớ tiiu không?"
Là Âu Thần Dật! Ma cà rồng Âu Thần Dật!
Âu Thần Dật dùng một tư thế vô cùng tiêu sái bay xuống từ trên cây, nghiêng người tựa vào cây ném cho tôi một cái liếc mắt đưa tình:
"Đồ không có lương tâm, lâu như vậy không gặp, thấy tôi cũng không chào hỏi một tiếng sao?"
Tôi như lâm đại địch, lùi lại mấy bước, Kiều Mặc Vũ cũng vẻ mặt kinh ngạc:
"Ma cà rồng! Sao ma cà rồng lại đến đây?"
Âu Thần Dật không phải ma cà rồng bình thường, anh ta đã hút m.á.u của tôi, có được khả năng không còn sợ ánh nắng.
Bây giờ bên cạnh tôi không có pháp khí nào thuận tay, lát nữa đánh nhau chưa chắc đã bảo vệ được những người khác.
Âu Thần Dật nhàn nhã bước đi, chậm rãi tiến lại gần, còn tôi thì bảo vệ mọi người lùi lại từng bước một.
Thấy vẻ mặt đầy phòng bị của tôi, Âu Thần Dật khẽ thở dài:
"Linh Châu, tôi không đến đây để làm hại các em, tôi đến đây để giúp em.
"Em và Kiều Mặc Vũ, có bằng lòng gia nhập Bái Nguyệt Hội của chúng tôi không?
"Đừng vội từ chối, Tống Phi Phi chính là vì từ chối lời mời của Bái Nguyệt Hội chúng tôi, nên mới bị thương đó."
Tống Phi Phi bừng tỉnh nhìn Âu Thần Dật: "Mẹ kiếp! Hóa ra là các người!"
Chuyện Bái Nguyệt Hội tôi biết, Tống Phi Phi trước đó coi như một chuyện cười kể cho tôi nghe.
Cô ấy có một người bạn gia nhập Bái Nguyệt Hội, bỗng dưng trở nên kỳ quái thần bí, cứ mùng một và rằm hàng tháng, dù bận đến đâu cũng phải chạy về nhà cử hành nghi lễ Bái Nguyệt gì đó.
Nghe Tống Phi Phi nói, những hội viên trong Bái Nguyệt Hội đó đều là những người giàu có hoặc quyền quý, chỉ riêng phí hội viên, một năm đã phải nộp một trăm vạn tệ. Mà bạn cô ấy sau khi vào hội, cả người nhìn rạng rỡ hẳn lên, trẻ ra mấy tuổi.
Bạn cô ấy luôn muốn lôi kéo Tống Phi Phi vào hội, ngày nào cũng quấn lấy, nói về Bái Nguyệt Hội một cách thần kỳ.
Nói chỉ cần có đủ điểm cống hiến, trong hội có thể đổi được đủ loại đồ vật thần kỳ.