Tôi ngước nhìn anh ta với vẻ kính phục, động tác này, biểu cảm này, diễn xuất này thật lợi hại, không biết đạo diễn đã thêm cho anh ta bao nhiêu tiền.
"Ôi lão Tề, dọa c.h.ế.t người thì sao?"
Tề Nguyên Châu cười đến mức suýt lăn ra đất, rõ ràng rất đắc ý vì đã dọa được Tiết Khoan.
Tiết Khoan có chút xấu hổ, anh ta gượng gạo sờ mũi:
"Tôi vừa rồi chỉ là phối hợp với anh thôi, bây giờ đến lượt tôi nói."
Tiết Khoan và Tống Phi Phi ngồi quay lưng lại phía quan tài, còn tôi và Kiều Mặc Vũ thì ngồi đối diện với họ.
Tiết Khoan vừa dứt lời, tôi đã thấy nắp quan tài khẽ động đậy.
Kiều Mặc Vũ cũng chú ý đến, cô ấy nháy mắt với tôi, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nghe Tiết Khoan kể chuyện ma.
Tôi lập tức hiểu ý cô ấy, hì hì, Tống Phi Phi lát nữa chắc chắn sẽ bị giật mình.
Nghĩ đến dáng vẻ chật vật của Tống Phi Phi khi bị dọa sợ đến nhảy dựng lên, tôi không khỏi có chút phấn khích.
Tiết Khoan vẫn đang kể chuyện một cách sinh động, nắp quan tài sau lưng anh ta từ từ bị đẩy ra, một bàn tay khô quắt, xanh xao thò ra.
Da trên bàn tay đó dính chặt vào xương, trông rất giống một xác ướp. Móng tay nhọn hoắt vừa đen vừa dài, thoạt nhìn giống hệt cương thi thường thấy trong phim.
Trình độ của chuyên viên hóa trang của đoàn làm phim này thật tốt!
Tôi và Kiều Mặc Vũ nhìn nhau, cả hai không khỏi càng thêm mong đợi.
Người trong quan tài lập tức nhảy ra, khi rơi xuống đất vẫn im lặng không một tiếng động, thậm chí không mang theo hút gió nào.
Tôi không khỏi vô cùng bội phục, kỹ thuật treo dây cáp này cũng quá đỉnh đi, nhân viên đóng giả cương thi này chắc chắn là đã luyện qua võ công.
Vừa rồi kỹ thuật đáp xuống rất cao tay, không có chút quyền cước nào thì không thể nhảy hoàn hảo như vậy được.
Quần áo rách rưới, tóc xám trắng rụng gần hết, còn có khuôn mặt xanh xám da bọc xương kia.
Tôi càng nhìn càng kinh ngạc, giống, con cương thi này đóng giống thật!
Một bước, hai bước, ba bước.
Cương thi nhảy đến sau lưng Tống Phi Phi, lặng lẽ đứng đó.
Tống Phi Phi dường như cảm thấy có gì đó không đúng, cô ấy đột ngột đứng dậy quay người lại.
"Á!"
Tiếng thét chói tai mong đợi vang lên, nhưng là của Tiết Khoan.
Anh ta bị dọa đến lăn lộn bò trườn, nước mắt cũng b.ắ.n ra. Còn Tống Phi Phi thì mặt không biểu cảm, thậm chí còn khinh bỉ đảo mắt.
Đúng rồi, cô ấy không nhận tiền của đạo diễn, nên không cần diễn bộ dạng bị dọa sợ.
Tôi và Kiều Mặc Vũ đều rất thất vọng, con nhóc Tống Phi Phi này gan cũng lớn quá đi, vậy mà không có chút phản ứng nào.
"Khụ khụ,"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-150-quy-thon-tham-son-2.html.]
Tôi hắng giọng, ra hiệu cho Tống Phi Phi diễn một chút. Cô ấy bình tĩnh như vậy, lát nữa chúng tôi rất khó diễn.
"Á!"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Giây tiếp theo, tiếng kêu thảm thiết đau đớn của Tống Phi Phi vang lên, một bàn tay xuyên qua vai cô ấy, móng tay nhọn hoắt thậm chí còn x//uyên th//ủng cả lưng cô ấy.
Chiếc áo sơ mi trắng của cô ấy bị đâ//m rách, năm ngón tay đen ngòm xuyên qua người nhỏ từng giọt máu.
Sắc mặt Kiều Mặc Vũ đại biến:
"Linh Châu, không ổn! Đây là cương thi thật!"
Con cương thi há miệng cúi đầu định cắn vào cổ Tống Phi Phi, Tống Phi Phi đá mạnh vào n.g.ự.c nó, đồng thời rút mình ra khỏi móng tay của nó.
Đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát, tôi trời sinh đã có âm dương nhãn, bất kỳ quỷ vật nào dưới mắt tôi đều không thể trốn thoát.
Nhưng con cương thi này xuất hiện lâu như vậy rồi, tôi lại không hề nhìn thấy bất kỳ sát khí hay thi khí nào trên người nó.
Tống Phi Phi ôm bả vai đ//ẫm m.á.u nhanh chóng lùi lại mấy bước, tôi xông lên giao chiến với con cương thi kia.
Đợi đến khi xông lên, tôi mới phát hiện hai tay mình trống không, tôi quay đầu lại hét lớn với Kiều Mặc Vũ đang đỡ Tống Phi Phi:
"Kiều Mặc Vũ, lấy đồ nghề!"
Kiều Mặc Vũ đỡ Tống Phi Phi ngồi xuống một bên rồi quay người đi lấy túi ở góc tường, vừa rồi vì quay phim, đạo diễn không cho chúng tôi mang theo túi.
Vì vậy chúng tôi để túi ở góc tường, bên trong toàn là đồ nghề kiếm cơm của tôi và Kiều Mặc Vũ.
"Linh Châu! Đồ bị đánh tráo rồi!"
Kiều Mặc Vũ tay trái cầm một thanh kiếm nhựa đồ chơi, tay phải nắm một nắm gạo trắng:
"Nếp bị đổi thành gạo Đông Bắc rồi! Mẹ kiếp!"
Kiều Mặc Vũ vẻ mặt bi phẫn, cô ném thanh kiếm đồ chơi đi, đau khổ đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân:
"Đó là kiếm gỗ đào của bà đó! Kiếm gỗ đào làm từ gỗ bị sét đánh ngàn năm đó!"
Tôi âm thầm kêu khổ, con cương thi này đã tiến hóa thành lục cương rồi, nước lửa bất xâm, sức lực cực lớn, ba năm người trưởng thành bình thường căn bản không thể tới gần.
Trước mắt pháp khí đều bị đánh tráo, muốn dựa vào vũ lực g.i.ế.c c.h.ế.t con lục cương này, thật sự là người si nói mộng.
"Ờ, các cậu đang chơi trò gì vậy?
"Ối chà, tổ đạo diễn cũng thiên vị quá đấy, kịch bản của các cô sao mà phong phú thế, kịch bản của hai bọn tôi thì chẳng có gì cả?"
Tiết Khoan và Tề Nguyên Châu tụ tập bên cạnh Tống Phi Phi, đang vẻ mặt tò mò nhìn bả vai cô bị m.á.u nhuộm đỏ. Tiết Khoan còn đưa tay sờ sờ:
"Cái túi m.á.u này của cậu làm thế nào đấy, ồ, ngửi còn có mùi tanh của máu, đây là m.á.u gà hay m.á.u lợn?"
"Mẹ kiếp, các cậu còn tán gẫu được à! Qua đây giúp một tay đi!"
Con lục cương này sức lực quá lớn, bị nó đánh vào người giống như bị tấm thép quất vào vậy, đau đến mức nước mắt tôi sắp trào ra rồi.
Tôi quay đầu nhìn lại, Tiết Khoan và Tề Nguyên Châu đang nghiên cứu m.á.u của Tống Phi Phi, Kiều Mặc Vũ thì đang ai oán pháp khí của cô ấy, không có ai tiến lên giúp tôi.