Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 147: Thêu Đỏ Trắng 8

Cập nhật lúc: 2025-05-17 14:26:45
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Du Oánh Oánh nghe thấy vậy, không nói hai lời liền cởi váy ngủ. Trương Lam Nguyệt do dự một chút, cũng cởi áo ngủ và quần ngủ, cuối cùng chỉ còn lại Khương Thiến.

Thấy chúng tôi đều nhìn cô ta, Khương Thiến có chút hoảng hốt.

"Linh Châu, cô không thấy chuyện này có chút sỉ nhục người khác sao?"

Du Oánh Oánh gật đầu.

"Thấy, nhưng chúng tôi đều bị sỉ nhục rồi, cô dựa vào cái gì mà không bị sỉ nhục?"

Tôi vận động cổ tay.

"Cô tự cởi, hay là tôi giúp cô cởi?"

"Cô, cô đừng qua đây!

"Nếu cô còn qua đây, tôi sẽ nhảy xuống từ đây!"

Khương Thiến vẻ mặt kinh hãi ôm ngực, từng bước lùi về phía ban công.

"Phụt, phù phù phù phù~

"Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý muốn cười, a ha ha ha ha!

"Lời thoại của hai người thật quen thuộc, Linh Châu, cậu giống như tên ác bá muốn cưỡng h.i.ế.p gái nhà lành vậy!"

Khương Thiến thấy mình không còn đường lui, cũng không hoảng nữa, ngược lại bắt đầu cười lạnh.

"Lục Linh Châu, tất cả là do cô ép tôi!"

Nói xong cô ta tung người nhảy xuống, trực tiếp nhảy từ ban công tầng 3 xuống. Tôi và Tống Phi Phi vội vàng bám vào lan can, nhưng phát hiện trên mặt đất căn bản không có bóng dáng Khương Thiến, cô ta cứ như vậy biến mất trong bóng đêm.

Đoàn làm phim có thông tin liên lạc và địa chỉ nhà của tất cả thí sinh tham gia, hơn nữa Khương Thiến cũng coi như là một tiểu phú nhị đại, có không ít người quen cô ta.

Tôi và Tống Phi Phi chạy đến trước cổng biệt thự nhà cô ta thì trời vẫn còn tối.

"Tôi không hiểu, Khương Thiến nhìn hiền lành vô hại như vậy, vậy mà lại là Tú Quỷ Tượng!"

Tống Phi Phi lại mất tự tin vào kỹ thuật xem tướng của mình, nhưng cũng không thể trách cô ấy, bởi vì khuôn mặt của Khương Thiến, không phải là của cô ta.

Trong thêu trắng, có một loại thêu quỷ dị nhất, gọi là song sinh thêu.

Hình thêu song sinh là hình thái cực âm dương ngư, dương ngư chủ sinh, âm ngư chủ tử, dương động mà âm tĩnh.

Người thêu dương ngư, có thể đổi thân xác với người thêu âm ngư.

Cô ta sẽ lớn lên thành dáng vẻ của người thêu âm ngư, dùng khuôn mặt và dáng vẻ của người đó sống trên đời.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Mà người bị thêu âm ngư, sẽ trở thành người thực vật.

Tai không nghe được, miệng không nói được, cơ thể cũng không thể cử động, sống giống như một cây cỏ.

Nhưng hai người song sinh thêu sẽ chia sẻ sinh mệnh, vậy nên cô gái thực vật kia, chắc chắn vẫn còn sống khỏe mạnh.

"Mở cửa! Mau mở cửa!"

Tống Phi Phi đập cửa ầm ĩ, tôi chê cô ấy chậm, trực tiếp đập vỡ cửa sổ bên cạnh rồi nhảy vào.

Tôi và Tống Phi Phi gây ra tiếng động lớn, không lâu sau chủ nhà lần lượt xuống lầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-147-theu-do-trang-8.html.]

"Các người làm gì vậy? Vào nhà cướp của sao? Không đi tôi sẽ báo cảnh sát, tôi..."

"Ừm, Tống tiểu thư?"

Người đàn ông mặc bộ đồ ngủ bằng lụa đen vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tống Phi Phi, Tống Phi Phi thấy ông ta ngược lại có chút vui mừng.

"Ồ, Giám đốc Khương, đây là nhà của ông à?"

Bố của Khương Thiến là một cổ đông có tỷ lệ cổ phần rất nhỏ trong công ty của nhà Tống Phi Phi, cũng là người phụ trách hai chi nhánh công ty.

Đã là người quen, vậy thì dễ rồi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi ông ta.

"Nhà ông có cô gái trẻ nào không? Là người thực vật?"

Nghe thấy vậy, một người dì khoảng bốn mươi tuổi bên cạnh ngẩn người, cô là người giúp việc trong Khương gia, chồng cô thì là lái xe của Khương gia.

"Các cô đến tìm Tiểu Khiết?"

Tôi không kịp giải thích nhiều, vội vàng dẫn Tống Phi Phi chạy về phía phòng của cô gái kia.

Cô gái tên là Trần Khiết, là con gái của người giúp việc nhà họ Khương, học giỏi, lại rất hiểu chuyện, người nhà họ Khương đều có ấn tượng tốt về cô.

Năm ngoái, Trần Khiết bỗng nhiên phát sốt cao, sau khi hạ sốt, cô liền trở thành người thực vật.

Trần Khiết vốn cũng sống ở Khương gia, quan hệ rất tốt với Khương Thiến, sau khi cô xảy ra chuyện, Khương Thiến chủ động đề nghị với bố mẹ, hy vọng có thể tiếp tục để cô ấy sống ở Khương gia, cô ấy tình nguyện dùng tiền tiêu vặt của mình thuê một người giúp việc chăm sóc Trần Khiết.

Người nhà họ Trần đều rất cảm động, hai vợ chồng càng ra sức làm việc, đem tiền lương tích cóp được đều đưa ra trả tiền dinh dưỡng và tiền thuê người chăm sóc cho Trần Khiết.

Họ không nhận tiền của Khương Thiến, hai vợ chồng thật thà cảm thấy, Khương gia để một đứa con gái thực vật sống ở đây, đã là ân huệ lớn lắm rồi.

Tôi đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong có một cô gái gầy yếu xanh xao đang nằm.

Cô gái không tính là xinh đẹp, nhưng lại có vài phần thanh tú, ngũ quan tinh xảo đoan chính.

Vì nằm trên giường lâu ngày, cơ thể cô gầy gò như một bộ xương, da cũng trắng bệch không chút huyết sắc.

Tôi đi tới vén áo cô lên, quả nhiên ở bụng dưới của cô, nhìn thấy một hình âm ngư.

Chỉ là hình thêu đó đã không còn nguyên vẹn lắm, đuôi có một vết sẹo lồi lên.

Chỉ cần tẩy đi hình xăm này, Trần Khiết, không, nên nói là Khương Thiến thật sự, sẽ tỉnh lại.

Âm ngư này do âm vật vẽ nên, dùng đồ vật giàu dương khí là có thể tẩy đi.

Mà trong m.á.u của tôi, lại ẩn chứa trường sinh chi khí chí dương.

Tôi vừa định cắn rách ngón tay, một giọng nói vừa gấp vừa giận truyền đến:

"Dừng tay! Cô định làm gì?"

"Chú Trần, thím Trần, hai người cứ trơ mắt nhìn cô ta hại c.h.ế.t con gái của hai người sao?"

Khương Thiến tức giận xông vào phòng, cô ta giậm chân chỉ vào mặt vợ chồng nhà Trần mắng một trận, rồi quay đầu bất mãn nhìn bố mẹ mình.

"Bố, mẹ, hai người cũng vậy, sao lại tùy tiện cho người lạ vào nhà chứ?!"

Vợ chồng nhà Trần thấy Khương Thiến tức giận, có chút căng thẳng, mẹ Trần càng giải thích vài câu:

"Tiểu thư, họ, họ nói có thể giúp Tiểu Khiết tỉnh lại."

Loading...