"Mọi người đừng kích động, có lẽ Lục Linh Châu có nỗi khổ riêng thì sao? Cô ấy chắc chắn không cố ý."
Người dùng mạng tên "Một Miếng Gừng" này chắc là Khương Thiến rồi, bình luận của cô ấy bị người ta đuổi theo chửi cả trăm dòng, rất nhiều người đều chất vấn cô ấy có phải là Lục Linh Châu hay không.
Thấy tôi cúi đầu xem điện thoại, những cô gái khác dần dần vây quanh tôi.
Du Oánh Oánh khoanh tay đứng ở phía trước, nhìn tôi với ánh mắt như nhìn kẻ thù g.i.ế.c cha.
"Lục Linh Châu!!! Cô biết chúng tôi đã luyện tập bao lâu cho buổi livestream này không?!!"
Trương Lam Nguyệt cũng đỏ hoe mắt.
"Tôi vì để giữ trạng thái tốt nhất khi thi đấu, không dám uống nước ngọt, không dám uống trà sữa, một ngày ba bữa rau luộc, chỉ để lên hình được xinh đẹp hơn, Lục Linh Châu cô thật quá đáng!"
Một câu nói của Trương Lam Nguyệt khiến rất nhiều cô gái đều cảm thấy đồng cảm, nhất thời tôi trở thành tội đồ bị ngàn người chỉ trích.
Du Oánh Oánh chỉ vào mũi tôi mắng chửi, nước bọt văng tung tóe, ngón tay sắp chọc vào mặt tôi luôn rồi.
"Đồ tiện nhân thối tha! Không biết thứ gì mới sinh ra được loại tiện nhân như cô! Tại sao cô còn chưa đi c.h.ế.t đi!"
Tôi nhìn cái miệng đang há ra khép vào của Du Oánh Oánh, trong tai vang lên lời sư phụ nói.
"Linh Châu, ác quỷ yêu ma phần lớn ẩn mình trong thế gian, người bình thường có lẽ cả đời cũng không gặp một lần, không gặp, tự nhiên sẽ không tin."
"Sau này sẽ có rất nhiều người nghi ngờ con, mắng chửi con, cứ mặc kệ là được, bị hiểu lầm là số mệnh của cái nghề này."
"Chuyện quỷ thần, dân thường cứ ít biết thì tốt hơn, tránh cho lòng người hoang mang, thêm lo lắng."
Nhớ đến lời dạy bảo ân cần của sư phụ và sư huynh, tôi không khỏi thở dài một tiếng.
Sau đó, tôi tát cho Du Oánh Oánh một cái như trời giáng.
Du Oánh Oánh bị tôi tát cho lệch cả người, ngã vào người Trương Lam Nguyệt.
Còn chưa kịp phản ứng, tôi đã túm lấy tóc cô ta. Mọi người cứ thế trơ mắt nhìn tôi giật từ trên đầu Du Oánh Oánh một bộ tóc giả dài thẳng màu đen.
"A! Cô có biết bố tôi là ai không?! Cô dám đánh tôi! Tôi liều mạng với cô!"
Du Oánh Oánh tức đến dựng cả tóc gáy, cũng chẳng màng đến quy định đánh nhau sẽ bị loại, giơ tay xông lên định tát tôi.
Không khách sáo mà nói, loại như cô ta, tôi nhắm mắt cũng đánh được cả trăm.
Tay trái tôi giơ bộ tóc giả kia lên, tay phải thì túm lấy cổ tay cô ta, bẻ ngược tay cô ta ra sau lưng.
"Thôi được rồi, đừng làm ầm ĩ nữa!"
Trương Lam Nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Rốt cuộc là ai đang làm ầm ĩ vậy..."
Tôi đẩy Du Oánh Oánh ra, ném bộ tóc giả xuống đất.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Đồ ngốc, cái bộ trên đầu cô không phải tóc giả, mà là tóc quỷ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-143-theu-do-trang-4.html.]
Sư phụ sư huynh luôn nói, không nên nói quá nhiều chuyện quỷ thần với người thường. Cho nên lúc mới xuống núi, tôi còn là một blogger "Tiếp cận khoa học", ngày nào cũng hô hào mọi người trên mạng phải tin vào khoa học, đừng có mà mê tín dị đoan.
Sau này tôi phát hiện, con người thật ra vẫn cần có một chút tín ngưỡng, đặc biệt là đối với quỷ thần, càng phải có lòng kính sợ.
Người làm, trời nhìn, ngẩng đầu ba thước có thần linh, để họ biết thế giới này có sự đa dạng sinh học, cũng không phải là chuyện xấu.
Đương nhiên, quan trọng nhất là, tôi tuyệt đối không thể chịu uất ức!
Không thể để anh hùng đổ máu, đổ mồ hôi rồi lại rơi lệ được, họ tin hay không thì tùy, quen thói!
"Cô không những đánh tôi, còn cướp tóc giả của tôi, tôi..."
Du Oánh Oánh kinh hãi ngậm miệng lại, những cô gái khác cũng thét chói tai, lui về phía sau.
Bộ tóc giả bị tôi ném xuống đất kia dường như sống lại, lăn lộn hai vòng trên sàn nhà rồi nhanh chóng bò về phía chân một cô gái.
"A!!!"
"Tránh ra! Tránh ra đi!!!"
"Có ma!"
Các cô gái lập tức hoảng loạn chạy tán loạn như thỏ bị giật mình, có người nhảy lên ghê, có người trèo lên bàn trang điểm.
Nổi bật nhất là Du Oánh Oánh, cô ta vì quá sợ hãi, đã chọn cách chui xuống gầm bàn.
"Linh Châu! Linh Châu cứu tôi!"
Khương Thiến cũng sắp khóc đến nơi, quên cả việc phải giữ khoảng cách với tôi, gào khóc xông về phía tôi.
Tóc quỷ phần lớn là do oán khí của phụ nữ biến thành, hơn nữa những người phụ nữ này khi còn sống đều rất xinh đẹp, đặc biệt là mái tóc của họ, đen nhánh như mực, mượt mà như tơ.
Những người phụ nữ này sau khi c.h.ế.t oán khí không tan, bám vào mái tóc của họ, liền trở thành tóc quỷ.
Tóc quỷ thích giả dạng thành tóc giả, chỉ cần có người đội chúng lên đầu, tóc quỷ có thể bám chặt vào da đầu người đó, hơn nữa tóc mọc ngược vào não, hút tinh huyết và âm khí của họ.
Du Oánh Oánh cũng coi như may mắn, tóc quỷ cần mười mấy phút để bén rễ, cô ta vừa đội bộ tóc giả kia lên chưa được hai phút, đã bị tôi giật xuống rồi.
"Hứ, Linh... Linh Châu!"
Con tóc quỷ men theo cẳng chân Khương Thiến bò một mạch lên đến cổ cô ấy, còn có mấy sợi tóc dài chui vào lỗ mũi và miệng cô ta.
"Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như lệnh!"
Tôi kẹp bùa phi d.a.o b.ắ.n trúng con tóc quỷ, bùa chạm vào người con tóc quỷ, bốc lên một trận lửa. Con tóc quỷ thấy vậy, bỏ rơi Khương Thiến nhảy xuống đất, muốn chạy về phía cửa.
Tôi tất nhiên sẽ không để cho nó chạy dễ dàng như vậy, ném ra một xâu tiền ngũ đế, cố định tóc quỷ lên sàn nhà.
"Á a~!!!"
Một tiếng kêu cực kỳ thê lương từ dưới đất truyền lên, toàn thân con tóc quỷ bốc cháy ngùn ngụt.
Trong ánh lửa đỏ cam, một cô gái yêu kiều xinh đẹp dần hiện ra, theo ánh lửa tắt ngấm, bóng dáng của cô ta cũng biến mất theo.