Nó chỉ cần ôm tôi chui xuống đất, tôi sẽ bị ngạt chết. Hoặc xách tôi bay lên không trung, tôi sẽ lập tức tan xác. Nhìn một loạt ánh mắt lo lắng, sợ hãi, hoảng sợ, hy vọng, tôi trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
Con đường phía dưới là ngõ cụt, tôi không ngốc, sẽ không tự mình tìm đến cái c.h.ế.t đâu.
"Mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, không đi nữa, chúng ta cứ ở đây thôi."
Nhưng những tên ngốc kia sẽ không dễ dàng tha cho chúng tôi như vậy đâu. Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, ngồi xuống chưa được bao lâu, phía sau chúng tôi đã không ngừng có tiếng gầm rú và tiếng bước chân truyền đến. Nghe động tĩnh kia, những tên đến không ít đâu.
"Số 7, chúng ta chạy đi, tôi thà bị con cương thi kia tát chết, còn hơn c.h.ế.t dưới miệng của những con trùng và rắn độc kỳ lạ này."
"Tôi cũng vậy tôi cũng vậy! Tôi sợ rắn nhất, hu hu hu hu, tôi vẫn là để cương thi cắn c.h.ế.t cho xong!"
Bọn họ nói đúng, nhiều thứ ghê tởm như vậy, tôi tay không tấc sắt, căn bản không bảo vệ được bọn họ. Ngược lại là con cương thi kia, đều là một đối một, tôi đoán còn có thể kéo dài được một lúc.
Tôi dẫn mọi người chạy về phía trước, chạy mãi chạy mãi, liền đến một cái hang động. Bên trong hang rất khô ráo, hai bên còn đốt đuốc, trông giống như một đường hầm mộ. Khi chúng tôi vào hang, cửa đá trên đỉnh hang rơi xuống, tất cả chúng tôi, đều thành cá nằm trong rọ.
"Đừng đi về phía trước nữa, mọi người cứ ngồi ở đây đi."
Trời không tuyệt đường người, không phải chỉ là Đồng Giáp Thi thôi sao, tôi không tin tôi đường đường là Lưu Diệc Phi của Đạo Môn, sẽ c.h.ế.t trong một cái hang động rách nát như thế này. Số 1 nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, ánh mắt chân thành mà kiên định:
"Tôi cùng cô đi."
Tôi cười xoa đầu cô ấy:
"Không được, cô sẽ cản trở tôi."
"Tôi tên A Tang, cô tên gì?"
Số 1 tiến lên một bước, trong mắt có ánh lệ nhấp nháy. Số 13 cũng nhào tới ôm eo tôi:
"Chị ơi, em tên Trương Giai Bảo, em sẽ mãi mãi nhớ chị."
Tôi hướng về phía bọn họ xua tay:
"Tôi tên Lục Linh Châu, yên tâm đi, tôi đã nói rồi, tôi sẽ dẫn tất cả mọi người rời khỏi đây, mọi người cứ chờ tin tốt của tôi đi!!!"
Tôi ngân nga hát đi về phía sâu trong hang động, bên trong hang này cũng khá rộng rãi, đi không được bao xa, trên vách tường bên phải xuất hiện một màn hình điện tử, dòng chữ chạy liên tục:
"Thật đáng tiếc, không thấy được Số 7 cái con ngốc thánh mẫu này bị bóp chết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-137-san-nguoi-o-livestream-ta-thuat-8.html.]
"Con cương thi này quy tắc thật nhiều, còn không thích bị giám sát, ông đây đã bỏ tiền ra rồi đấy!"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Người dẫn chương trình, lát nữa bảo cương thi ra gi//ết bọn chúng, tôi muốn nhìn thấy đám con đĩ kia bị cương thi chơi c.h.ế.t từng người một."
"Đúng đúng đúng, chơi càng bẩn càng tốt, tôi thích xem."
Tôi cố gắng nén lửa giận vào bụng, cẩn thận nhìn dòng chữ trên màn hình. Có ý gì, con cương thi này không thích bị giám sát, cho nên, camera chỉ lắp ở đường hầm mộ, trong mộ thất không có?
Tốt thôi, tôi không muốn để những tên ngốc này nhìn thấy bộ dạng chật vật bị cương thi đánh cho tơi bời của tôi.
Tôi từng bước từng bước chậm rãi mà kiên định đi về phía trước, tôi từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, là sư phụ nhặt được ở trước cửa đạo quán. Từ năm bốn tuổi nhập đạo đến nay, tôi đã gặp qua lệ quỷ hung hãn, tà thuật sư giảo hoạt, còn có yêu vật tàn bạo.
Tôi sợ hãi, do dự, mờ mịt, kinh hãi, nhưng chưa bao giờ lùi bước. Dù có ngàn vạn người, ta vẫn cứ đi. Trừ yêu diệt tà, giữ gìn thái bình cho nhân gian. Đây là đạo của tôi, tôi không thể lùi, cũng tuyệt đối sẽ không lùi.
Tôi đẩy cánh cửa sắt nặng nề ra, một cỗ quan tài sắt khổng lồ lặng lẽ nằm ở giữa thạch thất.
"Ầm!"
Theo một tiếng vang lớn, nắp quan tài rơi xuống đất, hất lên một mảnh bụi đất. Trong bụi đất mù mịt, một bóng người vô cùng cao lớn từ trong quan tài ngồi dậy. Không hổ là Đồng Giáp Thi sức mạnh dời núi, nắp quan tài sắt vừa nãy, ước chừng nặng mấy ngàn cân.
Nếu như bị nó đè lên người tôi, e rằng sư tôn của tôi đích thân đến cũng không cứu được. Tôi nuốt nước bọt, cố gắng bày ra một tư thế tấn công.
"Rầm!"
Đồng Giáp Thi từ trong quan tài sắt thẳng tắp bay ra, nặng nề rơi xuống trước mặt tôi. Lúc này, n.g.ự.c của hắn cách mũi tôi chỉ một gang tay. Tôi ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn, sau đó, đưa tay đ.ấ.m một quyền vào vai hắn.
"Má nó!!! Chu Khoan Hoài!!! Anh c.h.ế.t dí ở đâu suốt nửa năm nay vậy hả!!!
"Tôi suýt chút nữa bị anh dọa chết!!!"
Đồng Giáp Thi kia con ngươi sắp trợn ngược lên rồi, biểu cảm linh hoạt đến mức không giống một con cương thi:
"Má nó! Lục, Lục Linh Châu!!"
Chu Khoan Hoài là người tôi gặp khi vừa xuống núi, lúc đó hắn tuy chỉ là Lục Cương cấp bậc, nhưng bởi vì mình đồng da sắt, cực kỳ khó đối phó. Tôi ở trong núi cùng hắn giằng co suốt cả một tháng.
Hắn không g.i.ế.c được tôi, tôi cũng không diệt được hắn. Cuối cùng tôi nghĩ ra một cái cớ, lừa hắn xuống núi, cùng tôi ký kết linh khế. Trong khế ước ghi rõ, tôi giúp hắn tu công đức kim quang hộ thể, còn hắn, thì phải làm thuê cho tôi 100 năm.
Cương thi nghịch thiên mà tu, không được thiên đạo dung thứ. Một khi tu vi đột phá, liền sẽ dẫn đến lôi kiếp. Mà công đức kim quang có thể che giấu khí tức của hắn, khiến hắn có thể thuận lợi tấn cấp. Con cương thi này nằm trong quan tài ngốc quá rồi, cảm thấy trăm năm thời gian, thoáng một cái là qua, cho nên mới cùng tôi ký kết bản khế ước bán thân 100 năm.