Tống Phi Phi đang ép n.g.ự.c cho Diệp Văn Huyên, vừa thấy xác Diệp Tiểu Lỗi liền hoảng hồn hét to: “Mẹ kiếp! Cái quỷ gì đây!”
Bố mẹ Diệp cũng chạy tới hỗ trợ, mọi người hợp lực khiêng x//ác Diệp Tiểu Lỗi lên bờ, tôi thì nằm vật ra đất không nhúc nhích nổi, lần xuống nước này đúng là mất nửa cái mạng.
Mẹ Diệp ngây người nhìn chiếc đồng hồ điện tử màu xanh trên cổ tay cái xác, đó là quà sinh nhật bà tặng cho con.
Tiểu Lỗi lúc nhận được rất vui, nói từ nay đi thi xem giờ thuận tiện hơn nhiều.
“Tiểu Lỗi, đúng là Tiểu Lỗi rồi…”
Toàn thân tôi run lên, liếc nhìn Tống Phi Phi rồi lập tức chen vào, giả vờ cấp cứu cho Diệp Văn Huyên.
Tống Phi Phi bị tôi đẩy ngã ngay trước mặt mẹ Diệp, nhìn vẻ đau đớn đến sắp ngất của hai vợ chồng, cô ấy luống cuống chẳng biết để tay ở đâu, lắp bắp mãi mới nói được một câu: “Ờ… thật ra… tìm được người… cũng là chuyện tốt…”
Tôi quay đầu sang một bên, thật không thể chịu nổi kiểu an ủi kém cỏi như thế.
Đúng lúc đó, Diệp Văn Huyên ho khan mấy tiếng, cuối cùng tỉnh lại.
Nhìn ba người nhà họ Diệp ôm nhau khóc lóc, tôi và Tống Phi Phi đứng cũng không được, ngồi cũng không xong. Cả hai đều có một điểm chung — không chịu nổi cảnh người khác khóc trước mặt mình, nhất là kiểu thê thảm thế này, nhìn mà cả người khó chịu, lại chẳng giúp gì được.
Ngay lúc đó, Diệp Văn Huyên lấy điện thoại gọi, tôi mới nhận ra cậu ta báo cảnh sát rồi.
“Trời ạ, anh gọi cảnh sát à?”
Diệp Văn Huyên đỏ mắt gật đầu: “Em tôi c.h.ế.t thảm thế, nhất định phải tìm ra hung thủ chịu tội trước pháp luật!”
Tôi và Tống Phi Phi nhìn cậu ta như nhìn thằng ngốc: “Cảnh sát đến thì nói sao? Chúng ta tìm được xác kiểu gì? Với lại, tối nay tôi phải dùng xác Diệp Tiểu Lỗi để gọi hồn, kéo dài thời gian sẽ rất phiền.”
Diệp Văn Huyên ngẩn ra, lắp bắp một hồi mới nói: “Vậy… vậy giờ gọi luôn?”
Tôi nhìn đồng hồ, lúc này đã hơn một giờ sáng, canh Tý đã qua, chỉ có thể miễn cưỡng thử.
Tôi chạy đến xe, mở cốp, lục hết đồ ra. Cùng Tống Phi Phi nhanh chóng dựng một bàn gọi hồn đơn giản bên bờ sông.
Xác Diệp Tiểu Lỗi được đặt trên tấm vải vàng vẽ bát quái lớn, tôi lần lượt đặt bảy cây nến đã châm ở trán, ngực, đan điền, hai tay và gót chân cậu ta.
Gió sông lớn, lửa nến chập chờn, tưởng sắp tắt đến nơi thì lại leo lét cháy lên.
Tôi giơ cao chuông đồng, dặn ba người nhà họ Diệp khi tôi bắt đầu lắc chuông thì phải gọi tên Diệp Tiểu Lỗi thật to.
“Khụ khụ.” Tôi hắng giọng chuẩn bị bắt đầu thì ở phía xa đèn pha chiếu tới, kèm theo tiếng còi — cảnh sát đến rồi.
Cửa xe mở ra, ba người đàn ông mặc cảnh phục bước xuống, một người lớn tuổi hơn, hai người còn lại trẻ hơn.
Tôi tức giận nhìn họ. Mỗi người mang đầy sát khí như vậy, tôi còn gọi hồn kiểu gì?
Tôi trừng Diệp Văn Huyên một cái: Tự gây họa thì tự đi mà giải quyết!
Diệp Văn Huyên cười khổ, bước lên bắt tay một cảnh sát trẻ.
“Lăng Duệ, cậu đến rồi.”
Lăng Duệ nhìn xác dưới đất, ánh mắt trầm xuống, phất tay bảo đồng nghiệp tiến lên.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Tôi đưa tay cản lại, nghiêm nghị nói: “Không thể qua, sẽ làm kinh động đến linh hồn người chết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-13-truy-hon-cau-be-mat-tich-4.html.]
“Cái gì?”
Lăng Duệ tức giận đảo mắt, đẩy tôi sang bên: “Văn Huyên, làm bạn bao năm rồi, tôi không biết cậu còn tin mấy trò phong kiến mê tín này đấy.”
Thật là phiền phức.
Sau một hồi ba người nhà họ Diệp vừa khóc vừa giải thích, nhóm cảnh sát cuối cùng cũng đồng ý để tôi gọi hồn xong mới mang xác đi. Nhưng có một điều kiện: họ phải tận mắt xem tôi gọi hồn.
Tôi bĩu môi nhìn họ: “Được thôi, nhưng các anh phải che sát khí trên người đi. Mũ, vai đều phải che lại, không thì tôi gọi đến sáng cũng không ra hồn.”
Lăng Duệ nhìn tôi nửa cười nửa không, như muốn xem tôi còn bịa chuyện đến đâu.
Tôi lấy ra một chai nước khoáng trong túi, trên đó đầy những phù văn dày đặc.
Tống Phi Phi tròn mắt nhìn cái chai, như sắp nghẹt thở đến nơi.
“Mẹ nó! Linh Châu! Cậu lại dùng chai nước khoáng đựng thứ này? Còn chút thể diện của cao nhân đạo môn không vậy?”
“Thể diện gì chứ, toàn mấy trò hình thức!”
Tôi luyến tiếc đổ ra một nhúm đất vàng từ chai, bảo Lăng Duệ đội mũ cúi đầu xuống.
Không còn cách nào khác, anh ta cao quá, tôi không với tới.
Lăng Duệ cúi người, nghiêm túc nhìn cái chai nhựa: “Cái này là gì?”
“Đất mộ, có thể che dương khí trên người, tránh đụng chạm đến linh hồn người chết.”
Cả người Lăng Duệ cứng đờ, liếc tôi một cái, ánh mắt đầy ẩn ý.
Tôi rắc một nắm đất lên đầu và hai vai anh ta, rồi bảo mấy người còn lại cùng Tống Phi Phi đứng sang phía tây.
Tống Phi Phi lập tức tỏ ý bất mãn vì mình không được rắc đất mộ, giành lấy chai rồi tự rắc cho mình một vốc to.
Cô nàng này đúng là không sợ vận xui, tôi cạn lời lắc đầu, quay lại đứng trước xác Diệp Tiểu Lỗi.
Lễ gọi hồn, chính thức bắt đầu.
Tôi tung một nắm lớn giấy tiền lên không trung, vừa lắc chiếc chuông cổ trong tay, vừa khẽ niệm chú.
Theo tiếng chuông gấp gáp, từng cơn lốc nhỏ nổi lên trên mặt đất, cuốn theo giấy tiền, tạo thành từng vòng xoáy bên cạnh Diệp Tiểu Lỗi.
Lăng Duệ vốn khoanh tay đứng một bên với vẻ mặt khinh thường, giờ thấy cảnh tượng kỳ lạ này, vẻ chế nhạo lúc nãy đã không còn nữa, kinh ngạc nhìn tôi.
Tống Phi Phi thấy vậy liền ngẩng đầu, vênh váo như thể người làm phép là cô ấy.
"Diệp Tiểu Lỗi~ hồn quy lai hề~"
Tôi niệm xong câu chú cuối cùng, khẽ gật đầu với Diệp Văn Huyên.
Tiếng gọi chân thành của người nhà họ Diệp nhanh chóng vang vọng bên bờ sông:
"Tiểu Lỗi, mẹ rất nhớ con, con trai à, Tiểu Lỗi, mau trở về đi!"
"Tiểu Lỗi, con nói với bố là thi xong bố sẽ đưa con đi xem triển lãm công nghệ, bố đã mua vé rồi, Tiểu Lỗi, về đi con!"