"Tôi không nhìn lầm chứ? Tại sao vừa nãy, hình như tôi thấy trong thang máy có bốn người vậy!"
Tống Phi Phi nuốt nước bọt: "Anh không nhìn lầm đâu, tôi cũng thấy."
Thang máy rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của tất cả mọi người. Tiếng thở dốc của Mộc Sâm rất nặng, như một con trâu già mắc bệnh uốn ván. Tống Phi Phi còn khá hơn hắn nhiều, nhưng hơi thở vẫn có chút gấp gáp.
Tiếng hít thở của tôi nhẹ nhất, vừa dài vừa nhẹ, ngoài ra, không còn ai khác.
Bốn người, ba tiếng hít thở, vậy người còn lại, là ai?
"Nằm xuống!"
Tôi hét lớn một tiếng nhảy lên, trực tiếp tung một cước 360 độ vào không trung. Khi đá về phía sau, có thể cảm nhận rõ ràng đã đá trúng một người. Sau khi đá trúng người, tôi lập tức tỉnh táo lại.
Chắc chắn là hôm qua tôi ngủ không ngon, người mệt mỏi đến ngốc rồi, trong thang máy tối đen không nhìn rõ đồ vật, tôi có thể dùng âm dương nhãn mà!
Nheo mắt lại, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ người đang nằm trên sàn thang máy. Là tên đàn em vẫn luôn đi theo Mộc Sâm, tôi nghe Mộc Sâm gọi hắn là Trịnh Minh. Trịnh Minh ngã xuống đất giãy giụa mấy cái muốn bò dậy, tôi nhảy lên dùng đầu gối đè lên lưng hắn, trói ngược hai tay hắn ra sau lưng.
Hai tiếng "răng rắc" vang lên, Trịnh Minh vậy mà bẻ gãy tay mình, dùng sức hất tôi bay ra ngoài. Hắn quay người lại, móng tay đen nhánh nhọn hoắt,rõ ràng toàn thân đã trúng thi độc.
Bộ dạng này không giống như bị thi biệt nhập thân, mà giống như đã trở thành con rối của thi biệt rồi. Xem ra, con thi trùng đó đã chui ra khỏi cơ thể hắn.
Tôi quát lớn một tiếng, hai tay kết ấn, nhanh chóng ném ra một tấm Phù Ngũ Lôi. Trong tiếng điện nổ lách tách, thang máy lập tức tràn ngập mùi thịt cháy khét lẹt.
Trịnh Minh vừa chếc, đèn trong thang máy lập tức sáng trở lại, cửa cũng mở ra. Tôi ngẩng đầu lên, phát hiện trần thang máy đã bị mở, chắc Trịnh Minh đã chui vào từ đó.
Mộc Sâm lau mồ hôi, là người đầu tiên bước ra khỏi thang máy. Tôi liếc nhìn m.ô.n.g snh ta, và… thấy một mảng sáng trắng.
Hửm, một mảng sáng trắng???
Chỉ thấy quần của Mộc Sâm rách một mảng lớn, để lộ ra làn da trắng bóc, phía trên còn có một dấu vết bàn tay đen sì.
Tống Phi Phi nhìn Mộc Sâm mà không biết nên nói gì:
“Anh… không thấy m.ô.n.g mình hơi… mát lạnh à?”
Tôi vỗ vai cô ấy:
“Hắn trúng thi độc rồi, giờ có đ.â.m một d.a.o vào m.ô.n.g cũng không thấy gì đâu.”
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Mộc Sâm quay người lại, đưa tay sờ m.ô.n.g mình, sau đó… nhảy dựng lên cao ba thước tại chỗ.
Mộc Sâm lại khóc, khóc rất thảm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-128-do-thach-o-van-nam-8.html.]
“Chết đến nơi rồi, cũng không cho tôi c.h.ế.t cho đàng hoàng sao?
“Trời xanh ác nghiệt! Tôi hận người!”
Tôi vỗ vỗ vai anh ta, cố gắng không nhìn vào cái lưng lộ thiên phía sau:
“Yên tâm đi, có tôi ở đây mà! Chết không nổi đâu.”
"Nhưng nếu anh còn chần chừ nữa, người nhà anh sẽ c.h.ế.t sạch đấy!"
Khóe miệng vừa mới nhếch lên của Mộc Sâm lập tức sụp xuống, anh ta lau nước mắt, để lại cho chúng tôi một bóng lưng chạy nhanh như bay, phải nói rằng, đó là một bóng lưng rất đàn hồi.
Tống Phi Phi khẽ bĩu môi đầy vẻ ghét bỏ:
“Tôi thấy anh ta không phải ở tầng 7 đâu, chắc là mỗi ngày đổi một tầng ở, tính cách mới thay đổi thất thường như vậy.”
Tầng hầm này được xây y như mê cung. Chúng tôi theo Mộc Sâm đi vòng vèo chín khúc mười đoạn, cuối cùng cũng đến được trước một cánh cửa sắt.
“Bố tôi rất thích sưu tầm các loại cổ vật, cả tầng hầm này là nơi trưng bày bộ sưu tập của ông ấy. Căn phòng này chính là nơi đặt ngọc thi.”
Trên trần tầng hầm, khắp nơi là những dải đèn ẩn. Mộc Sâm chỉ lên mấy dải đèn ấy:
“Đều do bố tôi thiết kế. Tầng hầm này sáng 24/24, đèn không tắt được. Ông ấy nói nếu chẳng may mất điện hoặc có trộm vào, trong bóng tối mà đụng vỡ bảo vật thì tiếc lắm.”
Bố của Mộc Sâm quả thật có tầm nhìn xa, nếu không, một tầng hầm tối đen như mực lại có thi biệt với ngọc thi, chỉ nghĩ thôi cũng thấy rợn người. Mộc Sâm ấn vân tay mở cửa sắt, nhưng tôi lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Với trí tuệ của thi biệt, tuyệt đối không thể mở được khóa vân tay, càng đừng nói là đóng lại sau khi vào. Việc này, e rằng không đơn thuần chỉ là do thi trùng, mà chắc chắn có bàn tay người đứng sau. Nghĩ đến cách trang trí trong nhà Mộc Sâm, tôi chợt nảy ra một suy nghĩ, ngọc thi này, chẳng lẽ cũng có liên quan đến chú của anh ta?
“Hít ——!”
Hai tiếng hít mạnh vang lên bên tai tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn vào bên trong căn phòng, và thấy một cảnh tượng mà cả đời này tôi không bao giờ quên được.
Ở giữa phòng đặt một chiếc bàn thấp bằng gỗ hoa lê vàng, điêu khắc cực kỳ tinh xảo. Trên bàn là một t.h.i t.h.ể toàn thân xanh biếc như ngọc, thân thể phát ra màu xanh ngọc lục bảo tươi mướt, óng ánh như có làn nước chảy tràn trên bề mặt.
Màu sắc ấy, độ sáng ấy, hình thể ấy — giá trị không thể đo đếm. Không khó hiểu vì sao ngay cả một nhà sưu tập sành sỏi như bố Mộc Sâm lại phải nâng niu như báu vật, giấu kín trong nhà đến vậy.
Vây quanh ngọc thi một vòng, là người nhà họ Lục nằm la liệt. Tất cả mọi người đầu hướng về ngọc thi, mũi chân hướng ra ngoài, dọc theo ngọc thi tạo thành một vòng tròn khổng lồ.
Mà bên ngọc thi thì có 7 người đàn ông bịt mặt cầm d.a.o găm đứng, bọn họ đang chăm chú nhìn đồng hồ trên cổ tay, thấy chúng tôi mở cửa đi vào, vẻ mặt mấy người đều có chút kinh ngạc.
Một trong số đó còn kinh hô thành tiếng:
"Mộc Sâm! Anh vậy mà chưa chết!"
Xem ra nghi thức còn chưa bắt đầu, bọn họ đang đợi giờ Tý đến, mới cho những người này chảy máu. Tôi cũng xem giờ, còn năm phút nữa là đến mười một giờ đêm.