Tiếng s.ú.n.g vang lên, người quản lý trang sức trúng đạn lảo đảo lùi lại hai bước, ngẩng đầu vẫn ngoan cường đi về phía Mộc Sâm.
"Cẩn thận, móng tay hắn có độc!"
Nhìn thấy người quản lý sắp lao vào Mộc Sâm, tôi tung một cước Vô Ảnh Cước của Phật Sơn, đá người quản lý ra xa hai mét, rồi tiện tay nhét vào tay Mộc Sâm một chuỗi dây đỏ.
"Mau lên, đeo vào cổ tay!"
Người bị thi biệt khống chế, trong cơ thể chứa thi độc, đặc biệt là trong máu. Người trúng thi độc, trên da sẽ mọc ra những mảng xám lớn, sau đó bắt đầu lở loét trong vòng ba ngày, đợi đến ngày thứ 7 nếu vẫn chưa giải độc, sẽ biến thành một cái xác không hồn.
Những con thi biệt này động tác cực nhanh, nhanh như chớp, chỉ trong một hai phút ngắn ngủi, những người trong nhà đều bị thi biệt khống chế, người sống chỉ còn lại ba người là tôi, Tống Phi Phi và Mộc Sâm.
"Phi Phi! Đóng cửa!"
Những người bị thi biệt khống chế này quay người muốn chạy ra khỏi nhà, nếu để bọn họ chạy ra khỏi căn nhà này, thì cả Thụy Thành này xong đời!!!
"Má ơi, các người điên rồi!"
Mộc Sâm nghe thấy lời này, sắc mặt đại biến:
"Muốn c.h.ế.t thì đừng lôi lão tử theo! Mở cửa ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"
"Bốp!"
Tôi tát thẳng vào mặt hắn một cái:
"Lão tử với ai đấy hả! Im miệng cho tôi! Yên tĩnh chút! Còn lảm nhảm tôi thiến anh bây giờ!"
Tôi giật lấy khẩu s.ú.n.g trong tay hắn ném cho Tống Phi Phi, còn mình thì quay người lao về phía những người bị thi biệt khống chế.
Thi biệt không dám trực tiếp bay vào cơ thể tôi, nhưng những người bị chúng khống chế lại có thể đến gần tôi. Hơn nữa những người này không sợ đau, không sợ chảy máu, cơ thể còn có thể vặn vẹo kỳ dị, trận chiến này khiến tôi cực kỳ hao tâm tổn sức.
Mộc Sâm ở cửa cố gắng giật lại khẩu s.ú.n.g trong tay Tống Phi Phi, bị Phi Phi giữ lại đánh cho một trận tơi bời rồi an phận không ít, giờ đang ngồi bơ phờ một bên, xem tôi một mình đánh mười.
"Phi Phi, tìm cho tôi mấy sợi dây thừng!"
Tống Phi Phi chỉ vào khẩu súng, ra hiệu cho Mộc Sâm đưa dây thừng cho tôi. Tôi trói tay mấy người kia thành một hàng dài, lúc này mới ngồi phịch xuống đất bắt đầu thở dốc. Thi biệt tuy giàu linh tính, nhưng trí tuệ không cao lắm.
Những người này tay như rết nối liền với nhau, không thoát ra được, đều muốn chạy tán loạn. Vừa chạy, thì người kéo người, ngược lại ngã thành một đống. Tôi nghỉ ngơi hai phút rồi bật người ngồi dậy, bắt đầu móc gạo nếp trong túi ra.
Những hạt gạo nếp này không phải là gạo bình thường, đều là gạo cũ trên ba năm, hơn nữa là gạo trăm nhà. Cần phải đi từng nhà thu thập từ những người dân bình thường, gom đủ trăm hộ, những hạt gạo này cũng có hơi người.
Sau đó đem gạo nếp đã gom được phơi nắng ngoài sân vào ba ngày Hạ Chí, Tiểu Thử, Đại Thử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-125-do-thach-o-van-nam-5.html.]
Việc phơi gạo này cũng có nguyên tắc nghiêm ngặt, cần phải bưng ra vào giờ Mão, thu về vào giờ Ngọ. Giờ Mão mặt trời mọc, dương khí sinh sôi. Mà đến giờ Ngọ, dương khí sắp đạt đến đỉnh điểm, sau đó, thì dương cực sinh âm, không thích hợp để phơi gạo nếp nữa.
Cho nên thời xưa hành hình c.h.é.m đầu là chia thời thần để ch//ém, tức là ch//ém đầu có nặng nhẹ. Thông thường ch//ém đầu là vào chính ngọ, để cho họ còn có thể làm ma. Trọng phạm hoặc tội phạm thập ác bất xá, nhất định phải chọn giờ Ngọ ba khắc để ch//ém đầu. Lúc này sau khi chém, âm khí của người bị ch//ém lập tức tiêu tán, ngay cả cơ hội làm ma cũng không có, thực sự là hồn bay phách tán.
Tôi kéo người quản lý trang sức kia lại, nhét gạo nếp vào miệng mũi mắt tai của hắn. Chỉ cần phong bế thất khiếu và cốc đạo của họ, thi biệt sợ dương khí, đến lúc đó có thể bắt ba ba trong rọ rồi.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Nhét xong đầu, tôi lật người quản lý trang sức lại, rồi chỉ vào Mộc Sâm hét lên:
"Lại đây, nhét nắm gạo nếp này vào cốc đạo của hắn."
Khuôn mặt tuấn tú của Mộc Sâm tím bầm, hắn miễn cưỡng bước lên:
"Cốc đạo là cái gì?"
"Chính là lỗ đích đó."
Tống Phi Phi cười hì hì, lộ ra hàm răng trắng lóa.
Mộc Sâm nghển cổ ưỡn ngực:
"Kẻ sĩ thà c.h.ế.t chứ không chịu nhục, các ngươi g.i.ế.c ta đi."
Tôi thò tay vào túi, bốc một nắm gạo nếp lớn hơn, rồi nhìn Mộc Sâm nói từng chữ một:
"Bây giờ anh có hai lựa chọn, một là, nhét đống gạo nếp này vào cốc lộ của họ.
"Hai là, tôi nhét hết đống gạo nếp này vào cốc lộ của anh, anh chọn đi."
Mộc Sâm xưa nay ngạo mạn, vênh váo, lần đầu tiên lộ ra vẻ tủi thân. Hắn nhận lấy gạo nếp từ tay tôi với vẻ mặt như dâu con, miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Tôi đã không còn trong sạch nữa rồi, để tôi chếc đi, sống để làm gì nữa, chi bằng chếc đi..."
Đợi đến khi gạo nếp được nhét xong, những người này như bị điểm huyệt, nằm bất động trên mặt đất.
Tôi thở dài, lấy ra một con d.a.o găm cực kỳ sắc bén, rồi nhìn Mộc Sâm với vẻ đầy hy vọng: "Anh vẫn còn là đồng tử chứ?"
Mộc Sâm hừ lạnh khinh bỉ:
"Nực cười! Đám phụ nữ thích tôi xếp hàng từ đây đến Pháp cũng được, tôi bắt đầu gấp máy bay giấy từ thư tình từ hồi mẫu giáo rồi, sao có thể còn là trai tân chứ!"
"Đồ vô dụng!"
Tôi tức giận đá hắn một cái, rồi chĩa d.a.o găm vào ngón giữa, luyến tiếc cắt xuống.
Từ nhỏ tôi đã có thể chất đặc biệt, là thuần âm chi thể, m.á.u trong người càng là chí âm chi huyết trong truyền thuyết. Âm dương chi đạo, tuần hoàn bất tận, âm cực sinh dương, dương cực sinh âm. Máu của tôi chứa đựng khí trường sinh sơ dương, khí này mạnh mẽ hào nhiên, có thể khắc chế mọi tà ma trong thiên hạ, đương nhiên cũng có thể diệt được thi biệt này.