Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 120: Thuỷ Sát Sinh Con 9

Cập nhật lúc: 2025-05-17 14:18:31
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tôi tố giác đây, đồng chí cảnh sát, cái ông bán quần lội điện cho tôi ấy, ông ta cũng đang lén lút bắt cá bằng điện đấy!"

"Tôi lập tức lái thuyền đưa Lâm Bân đến đồn cảnh sát tự thú! Mong mọi người trên mạng làm chứng cho tôi, tôi lập công chuộc tội!"

Mấy người kia sau khi la hét một hồi, trói Lâm Bân thành một cái bánh chưng, rồi nhanh chóng chèo thuyền về phía bờ. Ở phía sau họ, là thủy thi bám theo rất sát.

Xem ra, con thủy thi này muốn lên bờ rồi. Thủy thi không thể vô cớ lên bờ, chúng ch//ết dưới nước, cũng bị giam cầm dưới nước. Một khi lên bờ, giống như cá rời khỏi mặt nước, phải chịu đựng cái khổ của gió mạnh trên bờ. Ở lâu, ngay cả quỷ hồn cũng sẽ bị thổi tan.

Con thủy thi này, định cùng Lâm Bân đồng quy vu tận!

"Đừng ngây ra đó nữa, đuổi theo đi!"

Tôi hét lớn một tiếng, ra sức khua mái chèo trong tay. Ban đầu để không làm kinh động thủy thi, tôi đã bảo Tống Phi Phi cố ý chọn một chiếc thuyền ít gây tiếng động nhất. Bây giờ thì tiếng động nhỏ thật đấy, nhưng mà chèo mệt c.h.ế.t người.

Tống Phi Phi dùng hết sức bình sinh:

"Má ơi! Linh Châu, thuyền này nhanh thật!"

Trình Thiến sắp khóc đến nơi:

"Nhanh thật! Chìm cũng nhanh thật! Còn chưa kịp đến bờ, chắc thuyền chìm rồi!"

"Chìm cái gì mà chìm! Chu Lăng, đừng ngẩn người ra nữa, tát nước trong thuyền ra đi!"

Chu Lăng là quỷ mới, chỉ có thể chạm vào những thứ rất nhẹ. Mái chèo nặng quá, cậu ta không nhấc lên được. Tôi ném cho cậu ta một cái bát, cậu ta bắt đầu cầm bát ra sức tát nước ra ngoài.

"Có phải tôi hoa mắt không? Hay là thật sự có một cái bát đang bay lơ lửng trên không trung?"

"Cái bát này sao nhìn quen quen vậy? Má ơi! Má ơi! Bát lớn khắc hoa sen men định diêu thời Bắc Tống!"

"Cái bát này làm sao vậy, lầu trên kích động thế?"

"Không có gì, cái bát gần giống thế này vừa được bán đấu giá ở Hồng Kông với giá hơn 24 triệu tệ."

"Sau này ai còn nói Linh Châu đại sư lừa tiền, tôi là người đầu tiên không đồng ý, cả gia sản tôi cộng lại còn không bằng cái đáy bát của người ta, cô ấy lừa tôi để làm gì?"

"Tuy rằng, nhưng mà, dáng vẻ ba người họ chèo thuyền thật sự hơi buồn cười, Tống Phi Phi mệt đến mức sắp lè cả lưỡi ra rồi."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Cư dân mạng rất nhiệt tình, bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp bay tứ tung, giống như mái chèo trong tay tôi.

Liều sống liều chết, thuyền vẫn chìm khi còn cách bờ hơn hai mươi mét.

"Cứu bát kìa!"

"Nếu vợ tôi và cái bát này cùng rơi xuống nước, nếu tôi đi cứu vợ tôi, cô ấy làm ma cũng không tha cho tôi."

"Mọi người nhìn kìa! Linh Châu họ đang bơi! Bát biến mất rồi, bát chìm rồi!"

"Trời ơi! Không! Tôi không thể chấp nhận được! Xin hãy nói với tôi là không phải sự thật!"

"Mọi người mau nhìn, bát... bát lại nổi lên rồi! Nó trôi trên không trung, tự đi theo Linh Châu!"

Phong cách của phòng phát sóng trực tiếp đột ngột thay đổi, ai không biết còn tưởng là đến hiện trường Olympic, vô số người vì cái bát được cứu mà kích động không thôi, dậm chân kêu gào. Nhưng giờ phút này, tâm trí tôi đều đặt ở trên bờ.

Lâm Bân dám một mình đến hồ, chắc chắn trên người hắn đeo không ít đồ vật này nọ. Làm streamer bao nhiêu năm như vậy, gia sản của hắn không hề nhỏ. Hơn nữa từ chiếc thuyền vừa rồi có thể thấy, hắn quả thật đã tìm được cao nhân giúp đỡ.

Nữ thi lên bờ, chưa chắc đã là đối thủ của Lâm Bân...

Tôi ra sức đạp chân, chỉ hận cha mẹ sinh ra tôi ít chân ít tay. Vất vả bơi đến bờ, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lòng tôi lạnh đi một nửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-120-thuy-sat-sinh-con-9.html.]

Lâm Bân c.h.ế.t thảm nằm ngửa trên mặt đất, thất khiếu đổ máu, trước n.g.ự.c bị kh//oét một lỗ lớn, bên trong trống rỗng, trái tim đã bị người ta m//óc đi rồi.

Mà bên cạnh hắn, là nữ thi đang nằm sấp trên mặt đất với vẻ mặt đầy hận ý, sát khí trên người cô ta đã nhạt đi rất nhiều, thậm chí còn có những đốm sáng trắng tràn ra từ cơ thể cô ta, giống như những con đom đóm bay lượn khắp trời.

Những đốm sáng trắng này, chính là hồn phách của cô ta, Lâm Đào Hoa, người phụ nữ đáng thương này, rất nhanh sẽ hồn bay phách tán.

Lòng tôi đau xót, Lâm Đào Hoa nhìn thấy tôi, trong ánh mắt đột nhiên lộ ra vài phần hy vọng. Cô ta dùng cả tay và chân bò về phía tôi, miệng không ngừng phát ra những tiếng "khò khè" đáng sợ.

"Linh Châu, cô... cô ấy muốn cô giúp cô ấy đỡ đẻ!"

Trình Thiến và Tống Phi Phi cũng đã đến, Trình Thiến mệt đến mức ngồi bệt xuống đất, nhưng vẫn cố gắng lấy ra chiếc chuông xương trong tay.

Tôi ném chiếc chuông đồng trong lòng cho Tống Phi Phi, ôm lấy nữ thi đến bãi cỏ bằng phẳng bên cạnh. Theo tiếng chuông xa xăm thanh thúy, giọng nói của tôi vang vọng rất xa trong bầu trời đêm tĩnh lặng:

"Dạ sản âm linh, tị khứ dương quan, tử nữ lạc địa, phú dư nhân danh, nhập đạo luân hồi, tảo nhật đầu thai!"

"Hương chúc nhiên! Âm thai xuất!"

"Âm thai, xuất!"

"A!"

Theo một tiếng kêu thảm thiết của Lâm Đào Hoa, một đứa bé toàn thân tím đen rơi vào lòng bàn tay tôi. Tôi giơ cao đứa bé trước ánh trăng:

"Quý Mão niên, Canh Thân nguyệt, Tân Sửu nhật, Canh Tý thời, Lâm Đào Hoa hỉ đắc nam anh, phú danh Lâm Hồ Sinh!"

Đứa bé chào đời, có tên có họ, có thể nhập luân hồi đầu thai. Tôi đặt đứa bé trai vào lòng Lâm Đào Hoa, cô ta cẩn thận ôm lấy đứa bé, như thể đang ôm một món trân bảo vô giá.

Lúc này, những đốm sáng trắng bên cạnh cô ta ngày càng nhiều, ngày càng dày đặc. Theo một cơn gió thổi qua, ánh sáng trắng bị thổi xuống hồ chứa nước, hòa vào ánh trăng, chiếu rọi lẫn nhau. Ánh trăng như nước, tĩnh lặng và an bình.

Tôi quay đầu nhìn Lâm Đào Hoa, cô ta đã an tường nhắm mắt, khóe miệng còn mang theo một nụ cười mãn nguyện.

"Ô ô... ô ô... ô ô... ô ô!"

Tống Phi Phi ném chiếc chuông trong tay ôm Trình Thiến khóc lớn:

"Lâm Đào Hoa, cô c.h.ế.t thảm quá! Liều cả hồn bay phách tán sinh ra đứa con, còn bị Linh Châu đặt tên là Lâm Hồ Sinh, Lâm Hồ Sinh, ô ô ô... tại sao lại có cái tên khó nghe như vậy chứ!"

Tôi tức giận chạy tới vỗ một cái vào đầu cô ta:

"Sinh ra ở bờ hồ không gọi Lâm Hồ Sinh thì gọi gì! Cô giỏi thì cô đặt đi!"

Tống Phi Phi không phục nhảy dựng lên đánh nhau với tôi, đánh một chiêu lại hô một cái tên:

"Lâm Cảnh Trừng! Lâm Tu Nhiên! Lâm Hạo Miểu!"

Đang đánh hăng say, điện thoại trong túi tôi vang lên. Đá Tống Phi Phi ngã xuống đất, tôi lấy điện thoại ra xem, là sư phụ gọi đến.

"Đừng ồn nữa, là sư phụ!"

"Sư phụ! Dạ, con hiểu rồi, con và Tống Phi Phi ngày mai sẽ xuất phát ngay!"

Tống Phi Phi xoa xoa m.ô.n.g đứng dậy, mắt long lanh tiến lại gần:

"Đi đâu vậy? Sư phụ có gì dặn dò?"

Tôi lắc lắc điện thoại về phía cô ta:

"Đi Vân Nam, đi đổ thạch."

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team Thế Giới Tiểu Thuyết.

Loading...