Tôi và Tống Phi Phi còn chưa kịp ăn được mấy miếng thì dân làng đã thay phiên nhau đến. Có người khóc lóc nói rằng bố mình bị dọa cho lên cơn đau tim, có người nói con mình nửa đêm không dám đi vệ sinh, ngày nào cũng tè dầm; còn có một người đàn ông còn quá đáng hơn, nói rằng mình bị xác c.h.ế.t dưới nước dọa cho không còn khả năng làm chuyện ấy, cứ thế này thì vợ sắp ly hôn với anh ta rồi.
Dân làng này, đúng là lắm trò thật...
Ăn được một nửa, Phương Diệu vung tay một cái, có hai cậu trai trẻ bưng rượu lên. Cậu lớn hơn khoảng hơn 20 tuổi, cậu nhỏ hơn trông có vẻ chưa đến tuổi thành niên, cả hai đều có vẻ ngoài thanh tú, một người mặc áo ba lỗ màu trắng, để lộ ra cơ bắp gầy gò.
Khổ nhục kế, mỹ thực kế, bây giờ đến mỹ nhân kế rồi; xem ra để phòng ngừa chúng tôi bị thuỷ thi dọa chạy mất, dân làng Thạch Kiều này đã bỏ ra không ít công sức.
Ăn no uống say, tôi và Tống Phi Phi theo dân làng đến bên bờ hồ chứa nước. Hồ chứa nước này lớn hơn tôi tưởng rất nhiều, nhìn một lượt gần như không thấy bờ. Đêm nay trăng tròn, ánh trăng dát lên mặt nước đen kịt một lớp ánh bạc dịu dàng, khiến cho cảnh đêm thêm phần tú lệ.
Chỉ là một chiếc du thuyền khổng lồ trên mặt nước, phá vỡ sự hài hòa của bức tranh. Du thuyền còn có hai tầng, đầu thuyền dựng một lá cờ cao lớn, lá cờ bay phấp phới trong gió, để lộ ra dòng chữ thảo phóng khoáng phía trên - Linh Châu Hào.
Tôi cạn lời nhìn Tống Phi Phi khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đắc ý:
"Cậu đang hài lòng cái gì vậy? Boong tàu du thuyền này cách mặt nước hơn một mét đấy?"
"Xác ch//ết dưới nước chạy xuống dưới đáy thuyền cậu còn không nhìn thấy, còn tìm kiếm cái mẹ gì nữa!"
Tống Phi Phi lại rất bình tĩnh, cô ấy hất tóc hếch cằm lên: "Thể diện, thể diện cậu hiểu không?"
Lúc này tôi mới nhìn thấy bên cạnh du thuyền còn có một chiếc thuyền nhỏ, thân thuyền trong suốt, đầu thuyền dựng một cái cột, trên cột còn treo một cái đèn pha công suất cực cao. Như vậy mới ra dáng, tôi hài lòng gật đầu, vừa định quay đầu nói chuyện thì phát hiện sắc mặt dân làng đều thay đổi.
"Xác ch//ết dưới nước, thuỷ thi nổi lên rồi!"
Phương Diệu hét lớn một tiếng, tất cả dân làng vừa nãy đi theo lên đây trong nháy mắt biến mất không còn một ai, cứ như thể họ chưa từng xuất hiện vậy, chỉ để lại vài đôi dép trên mặt đất.
Tống Phi Phi giật giật khóe miệng:
"Tôi có một câu chửi thề không biết có nên nói ra không..."
Trên mặt nước nổi lên một nữ thi, cô ta mặc một chiếc váy liền thân màu đỏ, để lộ ra cánh tay và bắp chân trắng nõn thon thả. Ngâm dưới nước gần một tháng rồi, cô ta lại không hề có dấu hiệu trương phình, vẫn giữ nguyên dáng vẻ như vừa mới rơi xuống nước không lâu.
Nhìn dáng vẻ của nữ thi, lòng tôi lạnh toát, trăng tròn, hồng y, thai bảy tháng, đây tuyệt đối không phải là thủy sát bình thường...
Sắc mặt Tống Phi Phi cũng rất khó coi, cô ấy lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-114-thuy-sat-sinh-con-3.html.]
"Linh Châu, cậu nhìn xem, cô ta hình như đang phát sáng kìa..."
Tôi ngưng thần nhìn kỹ lại, mới phát hiện nữ thi lại chủ động hấp thụ ánh trăng, vô số sợi ánh sáng bạc mảnh như kén tằm bao quanh cô ta, trông cứ như thể cô ta đang phát sáng vậy.
Tôi bừng tỉnh ngộ ra, thảo nào vừa nãy nhìn da dẻ của cô ta trắng như tuyết, trong như ngọc, cô ta bây giờ không chỉ là thủy thi, mà là đang tiến hóa theo hướng ngọc thi rồi!
"Ngọc thi, là loại thi gì?"
Tống Phi Phi móc ra một cái điện thoại, mở ghi chú lên, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn tôi:
"Ngọc thi có chút tương tự như kim giáp thi trong cương thi, dựa vào hấp thụ nguyệt hoa để tu luyện, cô ta bây giờ chắc là vừa mới chuyển hóa thành ngọc thi, vẫn còn là chế độ sơ cấp."
"Đợi đến khi tu luyện hoàn thành, toàn thân sẽ ngọc hóa, đao thương bất nhập, đồng da sắt thịt, kiếm thất tinh, kiếm gỗ đào bình thường c.h.é.m lên người cũng như chơi, chỉ sợ thiên lôi."
"Nhưng vấn đề là, cô ta vẫn là một thủy sát, chúng ta phải đối phó với cô ta ở dưới nước, nước dẫn điện, một đạo thiên lôi giáng xuống, cô ta chưa c.h.ế.t thì chúng ta đã bị điện giật c.h.ế.t trước rồi."
Tống Phi Phi không nói gì nữa, một lúc sau mới mím môi:
"Vậy... vậy chúng ta còn đỡ đẻ không?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Đỡ đẻ đương nhiên là phải đỡ rồi, nữ thi này sát khí ngút trời, một nửa nguyên nhân là do đứa bé trong bụng cô ta. Nếu tôi có thể đỡ đẻ cho cô ta, để đứa bé thuận lợi chào đời, có được cơ hội đầu thai, thì sát khí trên người cô ta sẽ giảm đi bảy phần.
"Gọi người đi, gọi nha đầu Trình Thiến kia đến."
Nhà Trình Thiến là gia tộc môi giới tâm linh, có thể giao tiếp với âm dương, lắng nghe lời trăn trối, hoàn thành di nguyện của quỷ hồn. Đối với quỷ hồn mà nói, người nhà họ Trình xem như là nửa người nhà, rất ít có quỷ nào ra tay với môi giới tâm linh.
Quan trọng nhất là, quỷ hộ mệnh mà Trình Thiến đã ký kết khế ước, đẹp trai vô cùng, hy vọng nữ thi này nhìn thấy trai đẹp, có thể chú ý đến hình tượng của bản thân một chút mà nương tay.
Trường học của Trình Thiến không xa chỗ này, tôi gọi điện thoại xong, cô ấy không nói hai lời đã bắt xe đến ngay. Tôi và Tống Phi Phi thì xuống thuyền chuẩn bị tế đàn, lát nữa nếu có thể đỡ đẻ suôn sẻ, chúng tôi phải siêu độ cho quỷ thai kia ngay lập tức.
Chúng tôi vừa chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Trình Thiến đã đến, cùng đến với cô bé, còn có một người quen nữa, Lâm Bân.
Nhìn thấy chúng tôi, Trình Thiến rất phấn khích:
Bản dịch được đăng trên MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết.