Toàn bộ tòa nhà chìm trong hỗn loạn, vô số người chạy qua chạy lại, chẳng mấy chốc thậm chí còn vang lên tiếng súng. Tôi và Kiều Mặc Vũ cũng gia nhập vào đội quân chạy loạn, đi theo sau một đám người đàn ông vạm vỡ.
Những người đàn ông này vừa nổ s.ú.n.g vào tường, vung ghế, vừa loạng choạng chạy đến bãi đậu xe rộng rãi. Bãi đậu xe lúc này đã chật kín người, đám đông ồn ào náo nhiệt khiến mọi người can đảm hơn một chút.
"Thật là gặp quỷ! Sáng sớm tôi đang ngồi xổm trong nhà vệ sinh, cảm thấy m.ô.n.g hơi ngứa, tôi đưa tay gãi, kết quả lại túm phải một bàn tay, mẹ kiếp hồn vía tôi bay hết cả!"
"Cái của anh tính là gì, sáng sớm tôi đang soi gương đánh răng, kết quả hình ảnh của tôi trong gương đột nhiên vươn tay bóp cổ tôi, ôi trời ơi tôi sợ hết hồn, nuốt luôn một cốc nước kem đánh răng."
"Đừng nói nữa, sáng sớm tôi đang tìm em gái vui vẻ, cô gái đang ngồi trên người tôi đột nhiên biến sắc, tròng mắt, răng, da thịt trên mặt rụng lộp bộp xuống đầy mặt tôi, cái tròng mắt còn rớt vào miệng tôi, khiến tôi vô tình nuốt luôn..."
Tôi và Kiều Mặc Vũ nghe rất say sưa, chuyện này còn kích thích hơn truyện ma trên mạng nhiều, thật tuyệt vời!
Sự náo loạn kéo dài một lúc lâu, quản lý béo ra mặt chủ trì tình hình, bên cạnh ông ta còn có một ông già mặt không biểu cảm.
"Mọi người đừng ồn ào nữa, ông chủ cũng ở đây, mọi người chắc đều nghe qua về Chu đại sư bên cạnh ông chủ rồi chứ, đó là đại sư nổi tiếng của Myanmar chúng ta, chút quỷ nhỏ này, rất nhanh sẽ bị trừ khử thôi!"
Xem ra ông già kia chính là Chu đại sư, tôi và Kiều Mặc Vũ nhìn nhau, không chút dấu vết tiến về phía trước.
"Gà gáy, quỷ môn quan; mặt trời mọc, vạn quỷ tan."
Giọng vịt đực trầm thấp của Chu đại sư vang lên:
"Sắp đến giờ Mão rồi, đợi đến khi trời sáng hẳn, quỷ vật sẽ rút lui, mọi người bớt nóng nảy."
Nghe ông ta nói vậy, những người xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm. Chu đại sư vừa dứt lời không lâu, trời càng ngày càng sáng, vô số ánh sáng rực rỡ b.ắ.n ra từ đỉnh núi ở phía xa, mọi người đều nhìn về phía xa, lặng lẽ chờ đợi mặt trời mọc.
Mặt trời chưa mọc, sương đen đã bốc lên. Chỉ thấy vô số mây đen cuồn cuộn kéo đến trên đỉnh đầu chúng ta, chẳng mấy chốc đã che kín cả bầu trời. Ánh sáng ban ngày vốn đã hơi sáng, lúc này trông giống như ban đêm vậy.
Tôi the thé hét lên một tiếng:
"Không hay rồi! Chu đại sư bị quỷ ăn rồi!"
Sự kiện giẫm đạp lại tái diễn, ác quỷ ở phía trước, ông chủ, lãnh đạo gì đó, đều không còn quan trọng nữa, đương nhiên là tính mạng quan trọng hơn. Mọi người như ruồi bâu không đầu chạy tán loạn, rất nhiều người yếu ớt bị xô ngã xuống đất, trên người hứng chịu không biết bao nhiêu cú đá.
Tôi và Kiều Mặc Vũ thừa cơ hỗn loạn gia nhập vào đội quân giẫm đạp, người khác bận trốn chạy, chúng tôi bận giẫm người. Lúc này có thể xuất hiện ở bãi đậu xe, cơ bản đều là nhân viên quản lý, tay sai và một số nhân viên lâu năm của khu này, những người lao động khổ sai kia lúc này vẫn còn bị nhốt trong phòng.
Có không ít người lái xe chạy về phía cổng khu, chẳng mấy chốc lại lái xe quay trở lại. Quản lý béo mặt trắng bệch từ ghế phụ bước ra:
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-110-anh-sang-chieu-roi-bac-myanmar-9.html.]
"Không hay rồi, cổng khu, cổng khu không thấy đâu nữa, biến thành một bức tường rồi..."
Một người đàn ông trung niên cao gầy từ ghế sau bước xuống, giáng một cái tát vào mặt ông ta:
"Hoảng cái gì mà hoảng! Còn không mau đi tìm Chu đại sư!"
Chu đại sư? Chu đại sư lúc này đang ở dưới chân tôi và Kiều Mặc Vũ đây... đã bị chúng tôi giẫm cho ngất xỉu rồi, dù sao ông ta cũng lớn tuổi rồi, xương cốt già nua, không chịu nổi đòn. Vừa rồi khi hỗn loạn xảy ra, ông ta đã bị người ta đẩy một cái ngã xuống đất.
Bàn về đạo thuật bày trận, ông ta có lẽ còn được, nhưng bàn về đánh nhau, 10 Chu đại sư trói lại cũng không đủ cho tôi đánh. Tôi dừng chân bước xuống khỏi người Chu đại sư, cũng tạm được rồi, vết thương này đủ để ông ta sống hết nửa đời còn lại trong bệnh viện rồi.
Thừa cơ hỗn loạn, tôi và Kiều Mặc Vũ bắt cóc ông chủ khu. Bên cạnh ông ta là mấy tên lực lưỡng vạm vỡ trung thành, nhưng bị tôi đ.ấ.m đá ba hai cái cũng ngã hết.
"Mau, giao hết tiền của ông ra đây!!!"
Vẻ mặt của ông chủ kia cho thấy tâm lý của ông ta cực kỳ vững vàng, ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái.
"Hahaha, con nhóc ranh, còn muốn học người ta cướp của người ta?"
Tôi tát một cái vào mặt ông ta:
"Nói cái rắm gì! Chúng ta là ánh sáng chính đạo, cướp cha ông!"
Ông chủ khu này cười lạnh một tiếng rồi ngậm miệng, bị tôi đánh thế nào cũng không chịu mở miệng. Kiều Mặc Vũ nháy mắt với tôi:
"Thôi thôi, chúng ta còn có chuyện khác phải bận, cứu người trước đã!"
Tôi gật đầu, kéo ông chủ này đến một góc cột trói lại rồi cùng Kiều Mặc Vũ rời đi. Chúng tôi vừa đi, trợ lý của ông ta đã xách một cái máy tính chạy tới, tôi nhìn bóng hình kiều diễm phía sau trợ lý kia, cười hắc hắc.
Bách Linh ra tay, mã đáo thành công!
Tôi và Kiều Mặc Vũ chia nhau hành động, cô ấy đi Thủy Lao, tôi đi Đấu Thú Tràng cứu người. Tống Phi Phi không biết đi đâu rồi, tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng cô ấy. Tôi vừa vào Đấu Thú Tràng, đã ngửi thấy một mùi quen thuộc khiến người ta kinh hãi.
Tầng một của Thú Tràng có rất nhiều lồng, bên trái nhốt dã thú, bên phải nhốt hết cô gái này đến cô gái khác không nhìn rõ khuôn mặt ban đầu. Tôi ấn tay lên ngực, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, dự cảm chẳng lành ngày càng mãnh liệt.
Hành lang mờ tối càng đi càng sâu, tôi rẽ một khúc cua rồi đến trước một cái lồng lớn nhất.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team Thế Giới Tiểu Thuyết.