Tôi vừa cầm đồ chuẩn bị bắt tay vào việc thì Tống Phi Phi đã ồn ào xông vào.
"Đồ không có lương tâm, tôi vừa ra ngoài mua bữa sáng, cậu đã phản bội tôi rồi!"
Tôi đảo mắt, giơ tay về phía Diệp Văn Huyên: "Đây là bạn thân kiêm trợ lý của tôi, Tống Phi Phi, đầu óc không được tốt lắm, miệng lại hơi giãn, anh đừng để ý đến cô ấy."
Tống Phi Phi là phú nhị đại nổi tiếng ở chỗ chúng tôi, biết tôi có thể bắt ma thì liền bám lấy tôi, dưới sự hỗ trợ của "năng lực tiền tệ", tôi đành phải đau lòng nhận cô ấy làm trợ lý.
"Đừng quậy nữa, đang làm chính sự đây, tìm cậu bé mất tích."
"Ôi, gấp đến mức ngất đi rồi sao? Vậy chúng ta phải nhanh lên một chút!"
Tống Phi Phi liếc nhìn bố mẹ Diệp đang ngủ say sưa, cuối cùng cũng nghiêm túc hơn một chút.
Tôi lôi từ trong ngăn kéo ra một con búp bê bằng đất sét, đây là loại chuyên dùng để tìm người, tôi đã tốn rất nhiều công sức mới làm được.
Để làm con búp bê này, phải chọn đất sét ở đoạn giữa của đường cái.
Mọi người đều từng thấy có người đốt vàng mã bên đường, đó là vì đường cái có thể nối liền âm dương, vừa có dương khí, lại vừa ẩn chứa âm khí.
Nhưng cùng với sự tiến bộ của xã hội, bây giờ đường cái đều là đường nhựa. Để tìm đường đất, tôi đã chạy đến mấy thôn mới tìm được một con đường phù hợp điều kiện.
Có đất sét rồi, còn phải dùng nước để trộn.
Nước này không phải nước thường, phải là nước dương gian thấm đẫm hơi người. Một số thôn bên cạnh có sông, dân làng đều giặt giũ, rửa rau trong sông, trẻ con thì nô đùa dưới sông. Nước sông loại này nhiễm đầy khói lửa nhân gian, là loại nước dương gian tốt nhất.
Làm xong búp bê đất vào năm âm tháng âm ngày âm giờ âm, sau đó phơi búp bê đất dưới nắng gắt nhất vào giữa trưa mỗi ngày trong 9 ngày, mới có thể được một con búp bê truy hồn chứa linh tính.
Tôi lấy ra một thỏi mực Tàu, cắt một góc áo của Diệp Tiểu Lỗi, cùng với mấy sợi tóc dài bằng ngón út mà Diệp Văn Huyên đưa qua, dùng bùa giấy đốt lên, sau đó cẩn thận đổ tro đã cháy hết vào nghiên mực.
Sau khi dùng mực trộn lẫn tro tóc và tro quần áo viết sinh thần bát tự của Diệp Tiểu Lỗi lên thân búp bê truy hồn, tôi đặt một chậu cây mọng nước nhỏ ở phía Đông bàn, còn phía Tây thì đặt một nắm tiền đồng.
Nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Tống Phi Phi, tôi kiên nhẫn giải thích cho cô ấy: "Phía Đông là Mộc, Mộc đại diện cho sinh khí, đặt một chậu cây xanh là để tăng cường sinh khí này."
"Phía Tây là nơi Kim khí sát phạt, vạn vật điêu linh, Mộc tuyệt tại Kim."
"Lát nữa nếu búp bê truy hồn đi về phía chậu cây, thì có nghĩa là Diệp Tiểu Lỗi vẫn còn sống."
Tống Phi Phi nhìn mà tấm tắc khen lạ, cô ấy sờ cằm vẻ mặt như bừng tỉnh ngộ: "Tôi biết rồi, nếu đi về phía đống tiền đồng kia, thì có nghĩa là Diệp Tiểu Lỗi đã chếc rồi."
Diệp Văn Huyên vẻ mặt cực kỳ đau khổ, tôi vội nháy mắt với Tống Phi Phi, người này thật là không biết giữ mồm giữ miệng.
Diệp Văn Huyên lau mắt, gắng gượng nở một nụ cười khổ với tôi: "Linh Châu Đại Sư, tôi cùng chú thím tìm kiếm lâu như vậy, mặc dù đến giờ tôi vẫn không tin những thứ này lắm, nhưng tôi có thể cảm nhận được cô là người tốt, không giống những kẻ lừa đảo đã gặp trước đây."
Tống Phi Phi lập tức chống nạnh nhảy dựng lên: "Nói ai lừa đảo hả! Điểm cuối của khoa học là thần học, biết không hả, lát nữa sẽ cho cậu thấy sự lợi hại của Linh Châu nhà chúng tôi!"
Tôi lườm Tống Phi Phi một cái, cô ấy lập tức im lặng, cúi người hành lễ với tôi: "Linh Châu Đại Sư, mời người tiếp tục!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-11-truy-hon-cau-be-mat-tich-2.html.]
Tôi hít sâu một hơi, đặt búp bê truy hồn vào giữa, sau đó hai tay bắt đầu nhanh chóng kết ấn.
Theo động tác tay của tôi, vô số tia sáng trắng nhỏ li ti mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy chui vào trong thân búp bê truy hồn.
Búp bê truy hồn từ từ cử động, trước tiên lắc lắc đầu, sau đó lại vẫy vẫy tay.
Tống Phi Phi và Diệp Văn Huyên đứng bên cạnh xem mà không dám thở mạnh.
"Cấp linh tại hiện, ngô vi phong linh, truy hồn đoạt phách, ngũ hành tam giới!"
"Khởi!"
Theo tiếng hét của tôi, toàn thân búp bê truy hồn run rẩy dữ dội.
Chưa đầy một lát, cả con búp bê lại nứt toác ra làm đôi từ giữa, một nửa lăn đến chỗ tiền đồng, nửa còn lại lăn đến chậu cây xanh mới dừng lại.
Chết tiệt!
Búp bê truy hồn của tôi!
Tôi hít vào một hơi lạnh, đau lòng ôm ngực.
Tống Phi Phi và Diệp Văn Huyên cũng c.h.ế.t lặng nhìn biến cố này.
"A! Tôi biết rồi!" Tống Phi Phi hét lớn, "Có phải cái này nghĩa là, nửa sống nửa chết!"
Tôi lắc đầu, sắc mặt trắng bệch: "Cái này có nghĩa là n//ội t//ạng của cậu bé... có lẽ không còn trên người cậu ấy nữa."
Diệp Văn Huyên mặt trắng bệch, hốc mắt đỏ hoe, cậu nghiến răng, vẻ mặt có mấy phần dữ tợn: "Ý của cô là, Tiểu Lỗi nó... bị người ta lấy n//ội t//ạng rồi?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Tống Phi Phi hít một hơi lạnh: "Lấy... lấy n//ội t//ạng?"
Tôi đau lòng nhặt con búp bê truy hồn đã nứt làm đôi lên, gật đầu.
"Chúng ta phải tìm được th//i th//ể của Tiểu Lỗi trước, mới có thể tiếp tục tìm các bộ phận khác."
"Rầm!"
Tống Phi Phi đập bàn nhảy dựng lên tại chỗ: "Có phải người không vậy! Quá đáng lắm rồi! Linh Châu! Chúng ta nhất định phải thay trời hành đạo, bắt hung thủ!"
Giọng cô ấy quá lớn, bố mẹ Diệp đang ngủ say mơ màng mở mắt ra.
"Ối, sao mình lại ngủ quên thế này." Mẹ Diệp dụi mắt đứng dậy, vẻ mặt căng thẳng nhìn tôi, "Linh Châu Đại Sư, có phải đã có tin tức của Tiểu Lỗi rồi không?"
Tôi lúng túng gãi đầu, nháy mắt với Tống Phi Phi.
Tống Phi Phi nhìn mẹ Diệp với khuôn mặt tiều tụy, cuối cùng không nỡ nói ra.