Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 108: Ánh sáng chiếu rọi Bắc Myanmar 7

Cập nhật lúc: 2025-05-17 14:17:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Là một cô gái mới đến hôm nay, xinh lắm. Vừa gọi vài cuộc, đã lừa được 30 triệu rồi!”

“Tôi nhìn cô ta cũng chẳng có kỹ năng gì đặc biệt, chỉ nói mấy câu kiểu ‘em đang kẹt tiền tiêu vặt’, thế là người ta chuyển 30 triệu luôn!”

“Ghê thật! Bên cậu vớ được cây hái ra tiền rồi đó!”

Vừa nghe là biết con ngốc Tống Phi Phi rồi. Có tiền đúng là sướng thật: khỏi nuốt rắn, khỏi mặc thủy thủ phục, mới vào đã thành quán quân doanh thu. Tôi và Mặc Vũ nghe xong chỉ biết nhìn Hồng tỷ đầy ghen tị.

Hồng tỷ đối xử với chúng tôi cũng không tệ, ăn xong còn cho về phòng nghỉ, nói tám giờ tối sẽ tiếp khách. Hồng tỷ vừa rời đi, Bách Linh đã bay tới.

Khác với vẻ lí lắc thường ngày, gương mặt ma mị của cô hôm nay nghiêm túc:

“Chỗ này bày quá nhiều trận pháp, nào là trận diệt hồn, tụ tài, dưỡng âm, dẫn ma… các trận pháp chồng lên nhau, mắt trận giấu rất sâu, muốn phá mà không bị phát hiện thì không thể trong một sớm một chiều.”

“Còn nữa, bọn chúng có súng, hỏa lực mạnh, chúng ta khó mà đấu lại cả đám có súng.”

Muốn tự trốn thoát thì dễ, nhưng muốn cứu người thì khó như lên trời. Tôi và Mặc Vũ ngồi trên giường, trầm tư suy nghĩ, nhất thời không nghĩ ra cách gì hay.

“Ái chà, hai đứa đang chơi cosplay đấy à?”

Bách Linh giờ mới để ý đến trang phục trên người chúng tôi, che miệng cười lục cục như gà mái:

“Ồ, không đùa đâu, nhìn cũng ra gì đấy!”

Tôi bực bội lườm một cái:

“Đủ rồi, mau đi dò xét địa hình và tình hình xung quanh. Cẩn thận tên Chu đại sư bày trận, hắn không đơn giản đâu, đánh không lại thì chạy!”

Bách Linh vừa đi vừa ngân nga, trước khi đi còn không quên nhéo má tôi và Mặc Vũ một cái:

“Nhớ làm đại gia vui vẻ nhé, tỷ tỷ đi đây!”

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

"Ngoan ngoãn hầu hạ các đại gia cho tốt nhé, chị đây đi đây!"

Tôi và Kiều Mặc Vũ mặt mày ủ rũ bước ra khỏi phòng ngủ, sắc mặt trông không giống đi làm, mà giống đi đưa đám hơn. Hồng tỷ hung hăng véo vào eo tôi một cái, tôi còn chưa kịp phản ứng gì, Kiều Mặc Vũ đã nhảy dựng lên ba thước:

"Á á á g//iết người rồi! Đau đau đau!!!"

Bàn tay đang giơ ra của Hồng tỷ dừng lại giữa không trung, cô ta nhìn Kiều Mặc Vũ với vẻ khó nói:

"Có chút xíu vậy mà đã đau rồi? Vậy sau này, còn có lúc cô phải chịu tội!"

"Thôi thôi, đừng có mặt mày ủ rũ nữa, tối nay đến toàn là khách hàng lớn đấy, không muốn đi đấu thú tràng thì cười cho tôi!"

Tôi và Kiều Mặc Vũ nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, hai người cố gắng nhếch mép cười rồi nối đuôi nhau đi theo sau Hồng tỷ, trong lòng không ngừng chửi rủa đám ông chủ của cái khu này tám trăm lần.

Khách tôi phải tiếp là một người đàn ông trung niên lùn tũn béo tròn như quả bóng, khách của Kiều Mặc Vũ thì cao to vạm vỡ, trên người đầy hình xăm, nhìn là biết có xu hướng b//ạo l//ực.

Hồng tỷ gọi vị khách của tôi là ông chủ Dương, nghe ý cô ta nói, ông ta có rất nhiều mỏ than. Còn khách của Kiều Mặc Vũ, thì làm ăn buôn bán vũ khí, nghe nói rất nổi tiếng ở Myanmar.

Ông chủ Dương rất nghiện cờ bạc, nhưng kỹ thuật lại kém kinh khủng. Thực ra kỹ thuật kém chỉ là một phần nguyên nhân, sòng bạc này đã bày trận chiêu tài, chỉ vào không ra, dù là thần bài nhập vào, cũng chỉ có thể thua sạch quần áo mà đi ra.

"A Châu có muốn chơi vài ván không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-108-anh-sang-chieu-roi-bac-myanmar-7.html.]

A Châu là nghệ danh của tôi, nghệ danh của Kiều Mặc Vũ là Tiểu Vũ, còn quê mùa hơn của tôi nhiều.

"Thật sự có thể chơi sao? Tôi không giỏi lắm."

"Không sao không sao, thua thì tính của tôi!"

"Vậy nếu thắng thì sao?"

Ông chủ Dương vỗ bụng cười ha hả:

"Thắng, đương nhiên là tính tiền boa của cô!"

Thấy Ông chủ Dương hào phóng như vậy, đại ca xã hội đen của Kiều Mặc Vũ cũng cười xoa mặt Kiều Mặc Vũ:

"Cô thắng, cũng tính của cô!"

Tôi và Kiều Mặc Vũ lập tức kích động, Kiều Mặc Vũ thậm chí còn không thèm để ý đến việc mình bị xoa mặt.

Kiếm cớ đi vệ sinh, tôi và Kiều Mặc Vũ bắt đầu chia nhau hành động.

Nhét phù giấy vào miệng Tỳ Hưu, cắm một con d.a.o găm vào chậu cây phát tài ở trận nhãn, lén lút lật ngược vị trí của gương bát quái. Tôi và Kiều Mặc Vũ bay lượn khắp nơi, rất nhanh đã phá hoại gần hết trận chiêu tài của sòng bạc.

"Báo! Thông sát!"

"Tất tay. All in!"

"Ba con Át, ăn sảnh đồng hoa của mày!!!"

"A ha ha ha ha, tự bốc thanh nhất sắc, ù rồi!!!"

Đến cuối cùng, xung quanh tôi và Kiều Mặc Vũ đã chật kín người. Hồng tỷ đứng bên cạnh mắt sắp trợn ngược lên rồi, tôi vẫn ngồi lì trên bàn đánh bạc không chịu xuống.

"A Châu, tôi thấy cô cũng chơi gần đủ rồi, hay là ván sau..."

Tôi vỗ một phát vào mặt Ông chủ Dương, đẩy ông ta ra:

"Phì phì phì, không thấy tôi đang gặp vận may sao, nào nào nào, tiếp tục, lên nhạc!"

"Đồ nhát gan, có phải đàn ông không, là đàn ông thì chơi với tôi 5 triệu tệ!"

Trời ơi, sòng bạc thật là vui quá đi! Tại sao trước đây không ai nói cho tôi biết sòng bạc lại vui như vậy!

Khi Hồng tỷ không thể nhẫn nhịn được nữa phải phái người trói tôi và Kiều Mặc Vũ từ trên bàn bài xuống, thì số phỉnh trước mặt tôi đã chất cao đến hơn tám mươi triệu tệ, của Kiều Mặc Vũ cũng có bảy mươi triệu.

Chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi, hai chúng tôi đã kiếm được 150 triệu tệ?

Trời ơi! Cái này còn nhanh hơn cả cướp ngân hàng nữa!

Hồng tỷ không ngừng tươi cười xin lỗi Ông chủ Dương và đại ca xã hội đen, Ông chủ Dương lại cười hì hì xua tay:

"Không sao không sao, A Châu có cá tính đấy, tôi thích."

Tôi nhìn Ông chủ Dương với vẻ mặt nịnh nọt:

"Ông chủ Dương hào phóng! Chuẩn đàn ông! Soái ca! Vậy số tiền tôi thắng được..."

Loading...