“Chẳng lẽ tôi nhìn nhầm? Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, là tôi tưởng tượng ra sao?”
Lúc này, một thanh niên đi vào từ ngoài cửa, cắt ngang dòng suy nghĩ của quản lý Béo:
“Quản lý, bên sòng bạc đã chuẩn bị xong rồi, hôm nay có đưa người qua không ạ?”
Quản lý Béo ngồi phịch xuống ghế, mệt mỏi phẩy tay:
“Đợi Hắc đại sư làm xong đã, rồi hãy đưa đi…”
“Sòng bạc?”
Tống Phi Phi kiêu kỳ quay đầu đi:
“Tôi không đi sòng bạc đâu, tôi muốn tới bộ phận lừa đảo qua điện thoại!”
Vừa bị một phen hù doạ, quản lý Béo đã chẳng còn kiên nhẫn:
“Mẹ kiếp, tưởng đây là nhà cô chắc, còn được chọn lựa! Còn lắm mồm nữa thì…”
“Tôi có thể lừa được một trăm triệu!”
“Chú có muốn thử không, thử xem có thiệt hại gì đâu!”
Tống Phi Phi nhờ vào sự lươn lẹo này mà được đưa riêng đến bộ phận viễn thông. Quản lý Béo thì mặt mày khó coi, miệng cứ lẩm bẩm nói phải đi tìm "Chu đại sư" nào đó xem giúp vận hạn.
Còn tôi và Kiều Mặc Vũ thì đi theo Hắc đại sư. Ở đây, ông ta có địa vị rất cao, ai đi ngang qua cũng nép sát tường như sợ phạm húy.
Trên đường, chúng tôi còn gặp Triệu Lỗi. Hắn giơ tay ra trong vô vọng, miệng mấp máy như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ siết chặt nắm tay, lặng lẽ nhìn chúng tôi rời đi.
“Hai người, ba con rắn, lão Hắc ta hôm nay cũng mềm lòng một lần, tự chọn đi.”
Ông Hắc nâng niu lấy ra từ hũ ba con rắn nhỏ bằng ngón tay em bé, dài cỡ một bàn tay. Chúng có màu sắc khác nhau: xanh dương, xanh lục và trắng.
Phải nói, phối thêm hoa văn như cánh hoa đỏ tươi, nhìn cũng khá đẹp.
Tôi ra hiệu cho Kiều Mặc Vũ:
“Cậu học giỏi, cậu chọn trước đi.”
Cô ấy nhếch mép:
“Cậu cao, cậu trước.”
“Cậu là sinh viên đại học, cậu trước!”
“Cậu khỏe hơn, cậu trước!”
“Cậu tóc dài, cậu trước!”
“Cậu mắt to, cậu trước!”
“Cậu nhỏ tuổi, cậu trước!”
“CÂM MIỆNG!!!”
Lão Hắc chịu hết nổi, đập bàn đứng dậy: “Không uống rượu mừng thì uống rượu phạt! Cùng nuốt cả đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-107-anh-sang-chieu-roi-bac-myanmar-6.html.]
Chúng tôi đành bịt mũi nuốt rắn. Mặc Vũ chọn con màu xanh lục, tôi chọn con màu trắng. Rắn vừa vào bụng tôi thì lập tức chui xuống đan điền, rồi rúc vào một góc không dám nhúc nhích.
Máu của Kiều Mặc Vũ là "tam thanh huyết" hiếm có trong đạo môn, cực kỳ tinh khiết, mang cả âm lẫn dương, là khắc tinh của tà vật. Còn tôi thì bát tự thuần âm, m.á.u là "chí âm chi huyết" vô cùng hiếm gặp trong giới đạo sĩ.
Đạo lý âm dương, tuần hoàn bất tận. Âm cực sinh dương, dương cực sinh âm, trong m.á.u tôi chứa khí trường sinh sơ dương, khí đó mạnh mẽ chính khí, có thể trấn áp mọi tà ma.
Nói trắng ra, sau này chúng tôi già rồi chẳng làm gì cũng sống ổn, chỉ cần… bán máu!
Vì vậy, rắn vừa vào cơ thể tôi đã không dám nhúc nhích. Tôi còn phải dùng chân khí bảo vệ nó, nếu không chưa đến một phút, nó đã “đi đời”.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Nuốt xong rắn, tôi và Kiều Mặc Vũ trong nước mắt bị đưa đến sòng bạc. Hóa ra sòng bạc là toà nhà xa hoa tráng lệ tôi từng thấy, đón chúng tôi là một người phụ nữ ngoài ba mươi, ngoại hình bình thường nhưng dáng người thì gợi cảm vô cùng.
Cô ta bảo chúng tôi gọi mình là Hồng tỷ. Thấy tôi và Mặc Vũ, Hồng tỷ vô cùng hài lòng, còn tuyên bố sẽ bồi dưỡng bọn tôi thành hoa khôi.
Sòng bạc này tên là Hồng Lầu, trong đó có rất nhiều cô gái xinh đẹp. Họ đảm nhận việc tiếp khách từ A đến Z: ăn uống, chơi bời… KPI của họ là xem ai khiến khách tiêu nhiều tiền nhất.
Vì vậy, các cô phải vắt óc nghĩ cách dụ khách thua nhiều nhất có thể. Nhưng khi khách thua, tâm trạng kém, nhiều người sẽ trút giận lên các cô gái bằng những trò b//iến thái tàn nh//ẫn.
Nếu không đạt chỉ tiêu, tổ chức sẽ nghĩ đủ cách phạt, người xếp hạng thấp nhất còn bị bán vào đấu thú trường.
Đấu thú trường là đặc sản của nơi này, nghe đến tên thôi đã khiến người ta sợ vỡ mật. Tôi và Mặc Vũ cũng phải hỏi Hồng tỷ mới biết: nó giống đấu trường La Mã cổ, chỉ khác ở chỗ, người đấu là… các cô gái, còn đối thủ là thú dữ.
Chó săn, côn trùng độc, trăn, gấu, sói và vô số thú dữ khác. Nhiều kẻ có sở thích bệnh hoạn, thích xem những cô gái yếu bị xé x//ác dưới móng vuốt thú hoang.
Hồng tỷ dẫn chúng tôi đi thay đồ, là hai bộ thủy thủ màu xanh-trắng.
“Đẹp đấy! Kiểu mặt trong sáng thế này, là kiểu người châu Á thích nhất!”
Hồng tỷ nhìn mà hài lòng vô cùng, còn hào phóng mời chúng tôi đi ăn ở căn-tin. Khu này có cả nhà ăn, nhà hàng, KTV, phố đèn đỏ, siêu thị, thậm chí là trung tâm thương mại.
Ai làm tốt sẽ được ăn ngon, ở tốt, tổ chức còn phát thưởng và chia lợi nhuận, nhưng không được mang ra ngoài, chỉ tiêu được trong khu.
“Thấy thằng nhóc kia không? Nó là quán quân tuần trước, đoán xem đạt bao nhiêu doanh thu?”
“150 triệu!!!”
Hồng tỷ giơ năm ngón tay, nhìn chằm chằm chàng trai trẻ đang lặng lẽ ăn cơm một góc với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Tôi nhìn theo tay chỉ, nghiến răng nghiến lợi.
Dương Bắc Tinh! Là thằng nhãi Dương Bắc Tinh kia!!!
Trông nó sống tốt thế này, chắc tạm thời chưa cần chúng tôi cứu.
“Tháng trước nó bị đánh thê thảm lắm, nhốt trong chuồng chó, ăn đồ chó thừa. Sau đó nó giác ngộ, giờ được ở phòng riêng có điều hoà, còn được ăn ở căn-tin nữa. Hai đứa cố lên, chị xem trọng tụi em!”
Ăn chưa được bao lâu, trên trời vang lên tiếng pháo nổ đinh tai. Rồi pháo hoa b.ắ.n đầy trời. Tôi và Mặc Vũ ngơ ngác nhìn ra cửa sổ:
“Mới chạng vạng thôi, đã b.ắ.n pháo hoa rồi?”
Hồng tỷ có chút ghen tị: “Chắc bên bộ phận điện thoại mới chốt được đơn lớn. Gần đây bên đó dữ dằn lắm, Hồng Lâu nhà mình không theo kịp rồi!”
Một thanh niên đeo kính bê khay cơm đi ngang qua, Hồng tỷ liền kéo lại:
“Bên cậu lại chốt đơn lớn nữa hả?”
Anh ta gật đầu, ánh mắt vẫn còn ngơ ngác:
Các bạn hãy theo dõi Thế Giới Tiểu Thuyết trên KhỉD nhé.