Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 101: Tử Kiếp Nan Đào 9

Cập nhật lúc: 2025-05-17 14:13:39
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mạnh Viễn còn sốt ruột hơn cả anh em Lư gia, anh ta tiến lên một bước kéo tay áo Lư Tuấn:

"Nếu không vào được thì không thể trách chúng tôi, chúng tôi đã dẫn các người đến rồi, anh phải trả ông tôi lại cho tôi!"

"Ờ, cái đó," Tống Phi Phi lên tiếng, cô ấy ấp úng nhìn Lư Tuấn một cái, "Tôi có một câu, không biết có nên nói hay không."

Mọi người: "Có rắm thì mau thả!"

Tống Phi Phi há miệng, ánh mắt phức tạp nhìn Lư Tuấn một cái rồi vẫn ngậm miệng lại. Cô ấy đứng bên cạnh Lư Dũng dùng sức ấn ngón tay Lư Dũng xuống, vết thương bung ra, Tống Phi Phi ấn ngón tay Lư Dũng đem m.á.u bôi lên sừng rồng, hồng quang lần nữa lóe lên.

Cửa mở ra, Lư Tuấn ngây người.

Chúng tôi mấy người đồng tình vỗ vai anh ta, Lư Dũng mờ mịt đứng đó gãi đầu:

"Không thể nào, em trai tôi không thể là con nuôi được, lúc mẹ tôi mang bầu nó, tôi còn xoa bóp chân cho mẹ mà!"

Kiều Mặc Vũ cuối cùng cũng không nhịn được: "Anh nhìn kỹ lại xem, em trai anh, có phải hơi giống chú Vương hàng xóm không?"

Anh em nhà họ Lư thất thần đi theo sau chúng tôi, tôi mím môi, cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc.

Cửa động mở ra, một luồng âm khí ập vào mặt, cái nóng ẩm trên người tan biến, thay vào đó là sự lạnh lẽo âm u thấm vào từng lỗ chân lông.

"Dừng lại, đừng đi nữa."

Tôi kéo Mạnh Viễn đang vội vã tiến lên, ở nơi mộ địa âm khí nặng nề này, dương khí trên người chúng tôi giống như đom đóm trong đêm tối, e rằng chưa đi được mấy bước đã bị ác quỷ phát hiện ra.

Tôi lấy từ trong túi ra áo giấy người và mũ làm bằng da mèo đen đã chuẩn bị sẵn cho mọi người, ra hiệu họ mặc vào. Hai thứ này có thể che giấu sinh khí và dương khí của người, giúp chúng tôi ẩn mình.

Một đám người nín thở rón rén bước đi trong mộ đạo sâu hun hút, tôi trừ tà bắt quỷ bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên xuống mộ. Mộ đạo này làm như mê cung, chưa đi được mấy bước đã có một ngã rẽ, tôi luôn cảm thấy chúng tôi đang đi vòng vòng tại chỗ.

Kiều Mặc Vũ kéo tôi lại:

"Cậu cảm thấy không? Ngôi mộ này, giống như một trận đồ Càn Khôn Bát Quái."

"Nhân môn Cấn, Quỷ môn Khôn, muốn vào trung tâm mộ huyệt, chúng ta phải đi từ Khôn môn."

Kiều Mặc Vũ dùng tầm long xích mở đường, dẫn chúng tôi đi về phía sâu trong mộ huyệt. Đi mãi cảnh sắc bỗng nhiên thay đổi, trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn đường kính khoảng một mét. Miệng hố tỏa ra từng đợt sương đen, trông thật đáng sợ và rợn người.

"Đến rồi, đây là Khôn môn."

Nghe Kiều Mặc Vũ nói phải nhảy xuống, sắc mặt mọi người đều biến đổi. Vẻ mặt ai nấy đều có chút do dự, cái hố kia trông thật đáng sợ, như thể lúc nào cũng có quái thú từ trong đó xông ra.

Mạnh Viễn hít sâu hai hơi, cắn răng nhắm mắt, dẫn đầu nhảy xuống. Mạnh Viễn vừa xuống, Tống Phi Phi cũng lập tức theo sau. Tôi liếc nhìn anh em nhà Lư rồi cũng nhảy xuống, cảm giác mất trọng lượng như dự kiến không hề đến, tôi mở mắt ra mới phát hiện, mình đang đứng ở trung tâm một thị trấn nhỏ.

Trên đường người qua lại tấp nập, ồn ào náo nhiệt. Chỉ là những người qua lại đều mặc trang phục cổ trang, khuôn mặt cũng có hình dạng khác nhau, có người mọc đầy răng nanh, có người nửa khuôn mặt là đầu lâu, còn có người lè lưỡi dài cả thước.

"Đây là Thiên Quỷ Trấn, quyển sách kia được giấu trong trấn."

Lư Tuấn vẫn chưa hồi phục sau cú sốc không phải là người nhà họ Lư, anh ta lấy điện thoại ra gõ một đoạn chữ đưa cho tôi. Chúng tôi tuy tạm thời dùng đồ che chắn dương khí, nhưng tuyệt đối không thể mở miệng, hễ mở miệng dương khí thoát ra, đám quỷ xung quanh lập tức xé xác chúng tôi.

Xem ra anh em nhà Lư cũng khá hiểu biết, dù sao cũng là người có thể dùng Ngũ Lôi Đại Phá Trận. Tôi nhìn quanh thị trấn nhỏ này, lầu các đình tạ, xe ngựa như nước, muốn tìm một quyển sách nhỏ, khó khăn biết bao?

"Tổ tiên nhà cậu còn nói gì nữa không? Tìm thế này thì khác gì mò kim đáy bể!"

"Tổ tiên nói, đây là khảo nghiệm đối với con cháu nhà Lư, thuật pháp nhà Lư không truyền cho kẻ vô năng."

Anh em nhà Lư vô năng chớp mắt nhìn tôi, rõ ràng là đặt hết hy vọng vào tôi. Tôi thở dài, bắt đầu khổ sở suy nghĩ. Thị trấn này có vẻ đẹp uyển chuyển của vùng sông nước Giang Nam, lại có khí phái của thành cổ phương Bắc.

Nhà bên trái hoa đào nở rộ, còn nhà đối diện lại tuyết bay trắng xóa, hàn mai tỏa hương. Thị trấn này, có bốn mùa, có ngàn năm lịch sử, tất cả đều là ảo ảnh. Mà thứ duy nhất có thật, e rằng chính là quyển sách kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-101-tu-kiep-nan-dao-9.html.]

Nghĩ đến đây, mắt tôi sáng lên. Chuỗi tràng hạt xá lợi, có thể phá tan mọi hư vọng trên đời, chỉ cần ngậm hạt châu trong miệng là được. Cắn răng xé chuỗi tràng hạt thành từng hạt một, tôi ra hiệu mọi người ngậm hạt châu vào miệng.

Hạt châu vừa vào miệng, thế giới liền biến đổi. Lầu các đình tạ, hoa cỏ cây cối đều biến mất, cả thị trấn chỉ còn lại những tấm ván đá trống trải và những bóng ma phiêu dạt khắp nơi. Mà ở vị trí chính giữa thị trấn, một quyển trúc giản đang tỏa ra ánh sáng trắng u ám.

Anh em nhà Lư mừng rỡ, đặc biệt là Lư Dũng, vui đến mức nước mắt sắp trào ra. Còn Lư Tuấn, biểu cảm lại có chút phức tạp, vừa mừng vừa tủi, vừa khóc vừa cười.

Cẩn thận vượt qua đám quỷ đến trước quyển sách, khoảnh khắc Lư Dũng đưa tay chạm vào trúc giản, không khí như ngưng lại, ánh mắt của tất cả quỷ quái đều sắc bén quét tới.

Chiếc mũ trên đầu tôi không gió mà rơi, áo giấy cũng đột nhiên rách toạc. Mẹ kiếp! Trên trúc giản này còn có kết giới!

"Chạy mau!"

Kiều Mặc Vũ mở đường, tôi yểm trợ phía sau. Chúng tôi và Tống Phi Phi ném bùa như không tiếc tiền, Kiều Mặc Vũ còn lấy ra Thiên Kiếp Lệnh tổ truyền. Anh em Lư Dũng sau khi lấy được trúc giản, cũng không còn tiếc rẻ pháp khí trên người.

Lư Tuấn thậm chí còn ném ra một nắm Tiểu Ngũ Đế Tiền, không hổ là hậu nhân nhà Lư, vẫn còn giấu không ít đồ tốt. Đám quỷ tuy hung mãnh, nhưng chúng tôi cũng không phải là kẻ dễ xơi.

Cứ vừa đánh vừa chạy như vậy, cuối cùng cũng đến được Sinh môn. Vừa nhìn thấy sắp chạy ra ngoài, Lư Tuấn trượt chân, ngã thẳng xuống đất. Mà lúc này, Sinh môn cũng sắp đóng lại.

"Em trai!"

"Lục Linh Châu! Nhanh lên! Sinh môn sắp đóng rồi!"

Kiều Mặc Vũ vung lệnh kỳ, hô đến khản cả giọng.

Lúc này, chân của Lư Tuấn bị lưỡi của quỷ treo cổ quấn chặt, anh ta tuyệt vọng nhìn Lư Dũng, nở một nụ cười thảm thiết:

"Anh, anh mau đi đi, kiếp sau, chúng ta vẫn làm anh em!"

Tôi ghét nhất là những màn sinh ly tử biệt này, thấy vậy tôi thật sự không nhịn được, nghiến răng quay đầu chạy về phía Lư Tuấn. Lúc này miệng của con quỷ treo cổ đột nhiên biến thành to như chum nước, mà Lư Tuấn đã bị lưỡi của nó quấn lấy, nửa người đã vào miệng nó.

"Lâm binh đấu giả giai trận liệt tiền hành! Lui cho ta!"

Tôi lấy hạt châu xá lợi trong miệng ra nhét mạnh vào miệng con quỷ treo cổ, dốc sức vung kiếm c.h.é.m đứt lưỡi nó, rồi ôm Lư Tuấn chạy như bay, cuối cùng cũng kịp xông ra ngoài trước khi Sinh môn đóng lại.

Tôi ôm Lư Tuấn gần như là lăn ra khỏi Sinh môn, anh ta bị tôi ném ra rất xa, bản thân tôi cũng hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất. Thấy Lư Tuấn ra được, Lư Dũng xông tới ôm Lư Tuấn khóc lớn, khóc xong anh ta lại bò đến trước mặt tôi, nhất định phải dập đầu tạ ơn:

"Lục Linh Châu, anh em chúng tôi nợ cô một mạng, chuyện này là chúng tôi không đúng, Mạnh lão gia tử chúng tôi sẽ lập tức đưa về, số tiền kia chúng tôi cũng không cần nữa, đợi ra ngoài chúng tôi sẽ trả lại cho nhà họ Mạnh."

Mạnh Viễn bước lên chủ động đỡ anh em nhà Lư dậy:

"Tiền nong gì chứ, chúng ta cũng coi như không đánh không quen biết, tôi Mạnh Viễn kết giao với hai người bạn này, mấy chục triệu kia, coi như quà gặp mặt, đừng nhắc đến chuyện trả tiền nữa."

Tôi và Tống Phi Phi không khỏi nhìn Mạnh Viễn bằng con mắt khác, trước đây luôn cảm thấy anh ta chỉ là một cậu ấm ăn chơi, không ngờ lại có tầm nhìn và khí phách như vậy. Đạo pháp của anh em nhà họ Lư không hề thấp, cộng thêm quyển Lư Gia Phương Thuật kia, e rằng hai anh em này sau này sẽ là những bậc thầy thuật pháp không tầm thường.

"Được rồi, chúng ta vẫn nên ra ngoài trước đi, ngôi mộ này tôi cảm thấy có gì đó không ổn." Kiều Mặc Vũ vừa dứt lời, trên đỉnh mộ đã rơi xuống không ít bụi đất, cả mộ thất đều rung chuyển dữ dội, "Mẹ ơi, mộ sắp sập rồi, chạy mau!"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Đợi chúng tôi một đám người mặt mày xám xịt chạy ra khỏi mộ đạo, mới phát hiện bên ngoài trời đã sáng hẳn, ánh bình minh chiếu rọi vào sơn cốc, cảnh sắc tuyệt đẹp, phong cảnh như tranh vẽ. Mà ngôi mộ phía sau lại biến mất, chỉ còn lại một bức tường đá, hòa vào vách núi, giống như ngôi mộ kia chưa từng xuất hiện vậy.

Tôi kinh ngạc bước lên sờ vào bức tường đá kia, Lư Sinh không hổ là bậc thầy phương thuật, thật đáng sợ!

"Khụ khụ," Kiều Mặc Vũ hắng giọng bước lên, vẻ mặt vẫn như cũ, cô ấy nháy mắt với tôi, "Lục Linh Châu, tôi mời cậu đi du lịch nước ngoài nha, bao vé máy bay và chỗ ở, chúng ta đi uống hồng trà Anh, ở lâu đài cổ trăm năm!"

Tôi nghi ngờ nhìn cô ấy: "Cậu có lòng tốt vậy sao?"

Kiều Mặc Vũ bước lên khoác tay tôi: "Ấy da, thật sự là đi chơi thôi mà, không mua sắm, thuần túy là đi tour, lừa cậu tôi là cháu nội cậu!"

"Phần tiếp theo Linh Châu 14, xin chờ đón"

"Chuyến đi Anh Quốc, xin xem Địa Sư Thiếu Nữ 14"

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team Thế Giới Tiểu Thuyết.

Loading...