Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị - Chương 74: Đại Chiến Cốc Dã Nhân 7
Cập nhật lúc: 2025-03-27 05:01:04
Lượt xem: 5
Trời đã sáng hẳn, chúng tôi vừa rời đi không bao lâu, từ hướng từ đường đã vang lên những tiếng la hét và khóc thảm thiết.
Tôi lạnh người, lập tức tăng tốc chạy.
Chạy được khoảng hai dặm, những dãy núi khép chặt bao quanh, rừng cây hai bên ngày càng rậm rạp, giữa khe núi hiện ra một hồ nước trong xanh, tĩnh lặng.
Hồ nước sâu thẳm, trên mặt nước phủ một tầng sương mỏng, cảnh sắc nên thơ, ngoài điều đó ra thì chẳng có gì đặc biệt.
Chúng tôi đứng thở dốc bên bờ hồ, Hoa Vũ Linh chống hai tay lên đầu gối.
"Cái hồ này có thể khắc chế Quỷ Mẫu á? Khắc kiểu gì, đẩy nó xuống cho c.h.ế.t đuối à?"
Nói xong, cảm thấy chính mình buồn cười, cô ấy vừa cười vừa vỗ vai Giang Hạo Ngôn.
"Hahaha, cái hồ nhỏ xíu này có thể dìm c.h.ế.t Quỷ Mẫu à?"
Giang Hạo Ngôn tỏ vẻ khó chịu, lùi hẳn sang một bên.
"Lại nữa! Cô có vấn đề gì không đấy? Không biết nam nữ thụ thụ bất thân à?"
Nụ cười của Hoa Vũ Linh lập tức tắt ngóm, nghiến răng nghiến lợi.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
"Cậu từ triều Thanh tới đấy à? Dở hơi!"
Tôi đứng giữa hòa giải.
"Thôi nào thôi nào, Giang Hạo Ngôn, cậu rộng lượng một chút đi, cho cô ấy chạm vài cái cũng có mất miếng thịt nào đâu."
Giang Hạo Ngôn: "Tôi không muốn."
Hoa Vũ Linh: "Tôi cũng không thèm! Tôi chạm vào cậu ta làm gì, phi!"
Hai người cãi nhau mấy câu, đúng lúc đó, trên mặt hồ bỗng b.ắ.n lên một cột nước cao hơn ba mét, chúng tôi giật mình nhảy lùi lại.
Cột nước phun lên khoảng một phút rồi dần tan, sương xanh bốc lên dày đặc, làm mờ tầm nhìn.
Giang Hạo Ngôn đột nhiên vỗ trán.
"À, hóa ra là cái hồ này, tôi nhớ ra rồi!"
Trước khi đến đây, Giang Hạo Ngôn đã nghiên cứu tư liệu về Thần Nông Giá, ngoài dã nhân, nơi này còn có một truyền thuyết về quái vật dưới nước.
Chiếc cổ đàm nằm giữa thôn Mạo Câu và thôn Thạch Ốc Đầu, trong thập niên 80 đã có sáu lần xuất hiện thuỷ quái.
Theo lời nhân chứng, con quái vật trông giống một con cóc khổng lồ, dài khoảng 2–3 mét, lớn gấp hàng chục lần cóc bình thường.
Cái đầu của nó dẹt tròn, hai mắt lớn như bóng đèn, da có màu xám trắng, trên bề mặt mọc đầy u cục sần sùi, còn có cả đuôi.
Có chuyên gia cho rằng đó là cá hồi Siberia, cũng có học giả phán đoán rằng đó là loài kỳ nhông khổng lồ đã sống sót qua kỷ băng hà cuối cùng và còn sót lại ở chiếc hồ sâu này.
Nhưng thực chất nó là gì, không ai biết.
Chúng tôi lùi về sau một chút, ngồi xổm bên hồ quan sát. Hoa Vũ Linh thử điều khiển một đàn rắn và côn trùng bò về phía mép nước, nhưng ngay lúc đó, một chiếc lưỡi đỏ khổng lồ từ dưới hồ phóng vọt lên, "soạt" một cái quấn chặt lũ rắn côn trùng rồi kéo tuột xuống. Mặt hồ lại một lần nữa khôi phục sự yên ắng.
Hoa Vũ Linh đứng bật dậy.
"Thôi thôi thôi! Kiều Mặc Vũ, trong Lôi Kích Mộc Bài Mộc của cậu vẫn còn vài đạo Thiên Kiếp Lệnh, dùng nó đối phó Quỷ Mẫu đi. Cái hồ này cứ coi như chưa từng thấy!"
"Chỉ còn bốn đạo, mà lệnh bài này tôi phải truyền lại cho đời sau, số Thiên Kiếp Lệnh trong đó không được ít hơn ba, nên tôi không thể dùng tiếp nữa."
"Cậu mà c.h.ế.t ở đây thì còn đời sau cái quái gì nữa!"
"Không được là không được! Tiền thì không có, chỉ có cái mạng này thôi!"
Tôi gân cổ cãi lại, còn đang định tiếp tục đấu khẩu với Hoa Vũ Linh thì bỗng nhiên, cây cối và bụi cỏ xung quanh đồng loạt lay động. Hàng đàn chim vụt bay tán loạn, mấy chục con quỷ anh giương cánh thịt từ bụi rậm bò ra.
Không, chúng không còn là quỷ anh nữa. Không biết đã ă//n bao nhiêu người, bọn chúng đều đã lớn bằng những đứa trẻ bốn, năm tuổi.
Vương Thúy Bình theo sát phía sau, toàn thân bê bết m//áu, miệng cười khúc khích.
"Thiên Kiếp Lệnh? Nghe có vẻ lợi hại nhỉ?"
Tôi bật cười lạnh, siết chặt thanh Thất Tinh Kiếm trong tay.
"Cô còn chưa đủ tư cách để biết."
Vương Thúy Bình điều khiển lũ tiểu quỷ, tôi và Hoa Vũ Linh chiến đấu đến kiệt sức. Tôi đã dùng hết sạch phù chú và pháp khí trong túi, Hoa Vũ Linh cũng không còn đủ hơi để niệm thêm một câu chú ngữ nào nữa.
Những con tiểu quỷ bị quét sạch gần hết, Hoa Vũ Linh gục xuống đất, giọng yếu ớt:
"Kiều Mặc Vũ, tôi tàn rồi, khô quắt luôn rồi."
"Cậu còn không chịu dùng Thiên Kiếp Lệnh nữa hả?"
Giang Hạo Ngôn bị Vương Thúy Bình siết chặt cổ, trên cánh tay đầy vết thương, m//áu t//ươi chảy dài. Vương Thúy Bình thè lưỡi l.i.ế.m lấy vết m//áu trên tay cậu ta, vẻ mặt si mê.
"Thật là một dòng m.á.u thuần khiết——"
Nhìn thấy cô ta sắp x//é Giang Hạo Ngôn thành từng mảnh, tôi nghiến răng.
"Chết tiệt, liều thôi!"
"Ngũ Lôi Hào Lệnh——"
Một tia sét giáng thẳng xuống người Vương Thúy Bình, cô ta lảo đảo, buộc phải buông Giang Hạo Ngôn ra.
"Hahaha, đây là Thiên Kiếp Lệnh à? Cũng chỉ đến thế thôi——"
Câu nói còn chưa dứt, tôi đã lao đến, ôm chặt lấy eo cô ta, kéo cả hai cùng ngã xuống cổ đàm.
Cái lạnh thấu xương xuyên qua từng lỗ chân lông, tôi rùng mình, cố nín thở, gắng gượng mở mắt.
Và rồi tôi chứng kiến một cảnh tượng suốt đời không bao giờ quên được.
Dưới đáy nước, vài bóng đen khổng lồ lẩn khuất, những chiếc lưỡi đỏ dài thi nhau vươn ra, quấn lấy Quỷ Mẫu kéo xuống.
Cô ta hét lên một tiếng thê lương, bọt khí cuộn trào quanh miệng. Từ giữa hai chân cô ta, vô số quỷ con bò ra, điên cuồng cắn xé những chiếc lưỡi kia.
M//áu t//ươi nhuộm đỏ cả mặt hồ, tôi không dám nấn ná, vội vàng quẫy đạp bơi về phía bờ.
"Kiều Mặc Vũ——"
Giang Hạo Ngôn nửa người nằm bò trên bờ hồ, vươn tay hết sức về phía tôi.
Tôi nhìn thấy trong mắt cậu ta, sự mừng rỡ chuyển thành kinh hãi.
Giây tiếp theo, một chiếc lưỡi đỏ dài cuốn chặt lấy eo tôi, giật mạnh xuống nước.
Chiếc lưỡi này mọc đầy gai ngược, tôi cảm nhận cơn đau buốt truyền đến từ bên hông, một luồng khí lạnh xâm nhập vào cơ thể, nửa người dưới lập tức tê liệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-23-truyen-linh-di/chuong-74-dai-chien-coc-da-nhan-7.html.]
Thứ này có độc!
Tôi bị kéo xuống nước, vội vã đan chéo hai tay ra sau lưng, ngón giữa tay phải móc vào ngón giữa tay trái, ngón đeo nhẫn tay phải móc vào ngón đeo nhẫn tay trái, kết thành Phiên Thiên Ấn.
Phiên Thiên Ấn lấy ý tưởng từ pháp bảo Hồng Quân Lão Tổ, chuyên dùng để đập thẳng vào đầu kẻ địch, một cú giáng xuống là c.h.ế.t chắc.
Tuy nhiên, nó tổn hại nguyên khí cực lớn, kiểu như hại địch một nghìn, tự tổn tám trăm.
Tôi giơ ấn thủ lên, dồn sức đập thẳng xuống lưỡi quái vật.
Nó đau đớn quẫy mạnh, thu lưỡi lại ngay lập tức.
Còn tôi, toàn thân đã kiệt sức, cơ thể cứng đờ, chìm thẳng xuống đáy hồ.
Đúng lúc này, một cánh tay ấm áp ôm chặt lấy eo tôi.
Giang Hạo Ngôn liều lĩnh nhảy xuống, kéo tôi bơi ngược lên bờ. Hoa Vũ Linh lập tức chìa tay, giúp kéo cả hai lên.
Toàn thân tôi cứng ngắc, không thể cử động. Giang Hạo Ngôn cõng tôi, chạy một mạch, mãi đến khi không còn nhìn thấy cổ đàm nữa mới dám dừng lại.
Cậu ta đặt tôi xuống bãi cỏ mềm, cùng Hoa Vũ Linh ngồi phịch xuống, thở dốc.
Hoa Vũ Linh lật mi mắt tôi kiểm tra.
"Lạ nhỉ, Kiều Mặc Vũ sao không nhúc nhích vậy? Có cần hô hấp nhân tạo không?"
Giang Hạo Ngôn đỏ bừng mặt.
"Vậy… để tôi làm."
Cậu ta cúi xuống, hơi thở nóng hổi phả lên mặt tôi, hàng mi dày khẽ run run.
Môi của cậu ta cách môi tôi chỉ một tấc.
Hoa Vũ Linh nhanh như chớp, giơ tay khóa cổ cậu ta, kéo giật ra sau.
"Tên cổ hủ nhà Thanh kia, chẳng phải cậu bảo nam nữ thụ thụ bất thân à? Cút ra, để tôi làm!"
"Tôi được đào tạo bài bản! Cô không được chạm vào Kiều Mặc Vũ!"
Giang Hạo Ngôn giật tay kéo lại, Hoa Vũ Linh vung tay đ.ấ.m anh ta một cái, còn giẫm mạnh lên bụng tôi!
Hai tên ngốc này!
Tôi đau đến cong người lại, phun ra một ngụm nước lớn.
"Đừng đánh nữa—— Hoa Vũ Linh, tôi trúng độc rồi."
Môi tôi tái nhợt, kể lại toàn bộ sự việc vừa rồi. Hoa Vũ Linh ngồi xổm xuống cạnh tôi, một tay lật tung áo tôi lên, để lộ phần bụng trắng nõn, gầy mảnh.
Giang Hạo Ngôn vội vàng quay đầu đi, tức giận quát: "Hoa Vũ Linh, cậu đừng có nhìn bậy bạ!"
Hoa Vũ Linh: "Tôi cứ nhìn, không những nhìn, tôi còn sờ!"
"Tôi phát điên vì hai người rồi, có im miệng được không!"
Hoa Vũ Linh dùng Kim Thiền Cổ trong cơ thể để giúp tôi giải độc. Cả ba chúng tôi nghỉ ngơi một lúc, rồi dìu nhau quay trở lại thôn Mạo Câu.
Thôn Mạo Câu đã trở thành địa ngục nhân gian. M//áu tươi nhuộm đỏ tường sân, khắp nơi là những phần thân thể bị x//é nát, vương vãi đầy đất.
Sẽ không còn ai dẫn chúng tôi đi tìm Thất Diệp Nhất Chi Hoa nữa.
Tôi làm pháp sự, siêu độ linh hồn những người đã khuất. Hoa Vũ Linh bước tới bước lui trong từ đường, đột nhiên tò mò chỉ vào mặt sau pho tượng Thần Nông.
"Kiều Mặc Vũ, cậu nhìn xem, có phải đây là Quỷ Mẫu không——"
Tôi lập tức vòng ra phía sau pho tượng.
Pho tượng Thần Nông cao khoảng hai mét, phía sau có ba bức họa. Bức thứ nhất vẽ một người phụ nữ rất giống Vương Thúy Bình, cũng chính là hình thái bình thường của Quỷ Mẫu.
Bức thứ hai, những đứa con mà Quỷ Mẫu sinh ra không còn là quỷ con, mà là vô số con rắn nhỏ, trên đầu mọc những cục thịt, quấn chặt vào nhau, cuối cùng hóa thành một con giao xà có sừng.
Bức thứ ba, Quỷ Mẫu nuốt chửng giao xà, sau đó ăn tất cả sinh linh trên thế gian, cuối cùng sinh ra một đứa con đầu bò thân người, tay cầm binh khí.
Hoa Vũ Linh trợn to mắt.
"Thì ra truyền thuyết về Cửu Lê bộ lạc là thật, Quỷ Mẫu chính là tổ tiên sáng thế, Xi Vưu chính là con của bà ta."
Tôi nhìn chằm chằm vào con giao xà trên bức họa, sững người, một cơn lạnh buốt lan dọc sống lưng.
Thì ra, đây mới là chân tướng của việc hồi sinh Xi Vưu.
Trước kia, ở Quỷ Thành Tân Cương, chúng tôi từng chạm trán bầy xà ăn th//ịt ng//ười, hay còn gọi là Nguyệt Sát. Nguyệt tượng trưng cho cực âm, bọn chúng sinh ra từ oán khí của vạn nhân khanh, có thể hút sinh hồn để luyện hóa. Một trăm linh hồn tạo thành một con Sát, số lượng rắn ăn th//ịt ng//ười dày đặc kia, không biết đã phải dùng bao nhiêu nhân mạng để tạo ra.
Người của Xi Vưu bộ lạc, không phải muốn hồi sinh Xi Vưu đã chết, mà là muốn tạo ra một Quỷ Mẫu mới, sinh ra Xi Vưu một lần nữa.
Quỷ Mẫu ở Quỷ Thành, rõ ràng có cấp bậc cao hơn hẳn Vương Thúy Bình. Trước kia bà ta bị chôn vùi dưới lòng cát, nhưng nếu bà ta một lần nữa xuất thế, thì chính là ngày chúng sinh đồ thán.
May mắn thay, lần đó tôi vô tình dùng Thiên Kiếp Lệnh làm bà ta bị thương, lại dùng Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận phá hủy giao xà, khiến kế hoạch của bọn chúng bị trì hoãn. Nếu bọn chúng muốn khôi phục thương thế, lại cần thu thập vô số sinh hồn.
Từ nay về sau, e là chúng tôi không thể có những ngày bình yên được nữa.
Hoa Vũ Linh lắc đầu thở dài.
"Những con quỷ này không đáng sợ, chúng đã bị thương nặng, chỉ dám trốn trong núi sâu rừng thẳm. Đáng sợ chính là lòng tham của con người, vì lợi ích mà sẵn sàng tiếp tay cho chúng, nhẫn tâm g.i.ế.c hại đồng loại."
Dù là yêu ma quỷ quái lợi hại cỡ nào, cũng bị trói buộc bởi thiên địa pháp tắc. Đáng sợ nhất, vĩnh viễn là nhân tâm.
"Nếu Hắc Mao là đồng bọn của bọn chúng, lại còn ở quanh Thần Nông Giá lâu dài, có lẽ gã đang canh giữ Quỷ Mẫu. Nhưng còn chưa kịp nuôi lớn, lại bị chúng ta xử lý mất rồi. Giờ thì trách nhiệm bảo vệ hòa bình thế giới rơi vào tay chúng ta rồi."
Tôi đắc ý vỗ vai Hoa Vũ Linh, cô ấy lập tức kinh hãi.
"Cậu nói vậy là vu khống nha! Là cậu gi//ết, tôi chỉ đi ngang qua thôi!"
Hoa Vũ Linh chạy về phía trước vài bước, chụm tay quanh miệng, hét lớn:
"Tôi không phá hỏng kế hoạch của các người! Tôi vô tội! Tôi với Kiều Mặc Vũ không có quan hệ gì hết."
"Đồng chí, ý thức giác ngộ của cậu kém quá đấy!"
Tôi đuổi theo cô ấy, không hề phát hiện phía sau từ đường, có một cái bóng xám lướt qua.
Không lâu sau đó, trên một chiếc bàn gỗ, tấm ảnh của Hoa Vũ Linh bị đặt xuống.
Một bàn tay nhăn nheo cầm lấy bức ảnh.
"Thánh nữ Miêu Cương, có thể điều khiển vạn trùng? Thú vị đấy, g.i.ế.c đi."
Bức ảnh rơi xuống đất, bị một bàn chân giẫm mạnh lên.