Gió Thăng Long – An Tư Công Chúa Truyện - 4
Cập nhật lúc: 2025-05-10 13:50:13
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 4: Đại Chiến Vạn Kiếp – Thoát Hoan Thất Bại
Tháng Sáu năm Giáp Thân, mặt trời như đổ lửa xuống Vạn Kiếp, một vùng đất hiểm yếu với núi non trùng điệp và sông ngòi chằng chịt. Nơi đây đã trở thành chiến trường khốc liệt, nơi quân Trần và quân Nguyên Mông giao tranh ác liệt trong một trận chiến sống còn. Tiếng trống trận vang vọng, tiếng gươm giáo va chạm, tiếng người la hét, tiếng ngựa hí rền vang cả một vùng. Mùi m.á.u tươi và khói s.ú.n.g hòa quyện vào nhau, tạo nên một bầu không khí c.h.ế.t chóc và kinh hoàng.
Trần Quốc Tuấn, với bộ giáp bạc lấp lánh, cưỡi ngựa xông pha giữa trận tiền. Thanh gươm trên tay ông vung lên mạnh mẽ, c.h.é.m gục hết tên lính Nguyên này đến tên lính Nguyên khác. Ánh mắt ông rực lửa, tràn đầy quyết tâm đánh đuổi giặc ngoại xâm, bảo vệ giang sơn.
Nhờ thông tin tình báo mà An Tư cung cấp, quân Trần đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho trận chiến này. Họ đã bố trí mai phục ở khắp mọi nơi, tận dụng địa hình hiểm trở để gây khó khăn cho quân Nguyên. Quân Nguyên, dù có ưu thế về quân số và vũ khí, nhưng lại gặp nhiều bất lợi vì địa hình và sự chống trả quyết liệt của quân Trần.
Thoát Hoan, ngồi trên một ngọn đồi cao, quan sát trận chiến bằng cặp mắt sắc lạnh. Hắn không ngờ rằng quân Trần lại có thể chống trả mạnh mẽ đến như vậy. Hắn đã đánh giá thấp sức mạnh của người Việt.
"Tại sao chúng lại có thể biết được kế hoạch của chúng ta?" Thoát Hoan nghiến răng, tức giận hỏi các tướng sĩ xung quanh.
Các tướng sĩ cúi đầu im lặng, không ai dám trả lời. Họ biết rằng, có một kẻ phản bội đang giúp đỡ quân Trần.
Trong khi đó, tại doanh trại của An Tư, tình hình cũng hết sức căng thẳng. Lính Nguyên canh phòng nghiêm ngặt hơn, không cho phép bất kỳ ai ra vào. An Tư biết rằng, Thoát Hoan đã bắt đầu nghi ngờ nàng.
"Công chúa, chúng ta phải làm gì đây?" Lan lo lắng hỏi. "Thái tử điện hạ đã cho người đến canh gác xung quanh doanh trại, chúng ta không thể liên lạc với quân ta được nữa."
"Chúng ta phải giữ vững tinh thần," An Tư nói, giọng nói bình tĩnh. "Ta tin rằng, quân ta sẽ chiến thắng. Chúng ta phải tìm cách giúp họ."
An Tư nghĩ ra một kế hoạch táo bạo. Nàng sẽ tạo ra một vụ náo loạn, thu hút sự chú ý của lính Nguyên, để quân Trần có thể tấn công doanh trại từ bên ngoài.
Nàng sai Lan đốt một số lều trại, tạo ra một đám cháy lớn. Lính Nguyên hoảng loạn, chạy toán loạn để dập lửa. An Tư lợi dụng tình hình hỗn loạn, lẻn ra khỏi doanh trại, tìm đường đến chiến trường.
Khi đến gần chiến trường, An Tư thấy quân Trần đang bị quân Nguyên bao vây. Nàng biết rằng, nàng phải làm gì đó để giúp họ.
Nàng rút trâm cài tóc, đ.â.m vào cổ một tên lính Nguyên, rồi hét lớn: "Quân Trần đã đến! Giết hết bọn chúng!"
Tiếng hét của An Tư thu hút sự chú ý của cả hai bên. Quân Trần reo hò, xông lên tấn công quân Nguyên. Quân Nguyên hoảng loạn, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Trần Quốc Tuấn thấy An Tư, vô cùng cảm động. Ông biết rằng, nàng đã mạo hiểm tính mạng để giúp đỡ quân ta.
"Công chúa, hãy vào đây!" Trần Quốc Tuấn hét lớn. "Chúng ta sẽ bảo vệ người."
An Tư lắc đầu, nàng không muốn trốn tránh. Nàng muốn chiến đấu, muốn cùng quân Trần đánh đuổi giặc ngoại xâm.
Nàng nhặt một thanh kiếm rơi trên mặt đất, xông lên chiến đấu. Nàng c.h.é.m gục hết tên lính Nguyên này đến tên lính Nguyên khác. Máu nhuộm đỏ cả bộ y phục trắng tinh của nàng.
Thoát Hoan thấy An Tư đang chiến đấu bên phía quân Trần, vô cùng tức giận. Hắn ra lệnh cho quân lính bắt sống nàng.
"Bắt sống công chúa phản bội!" Thoát Hoan hét lớn. "Ta sẽ lột da nàng!"
Một nhóm lính Nguyên xông lên tấn công An Tư. Nàng chiến đấu dũng cảm, nhưng không thể chống lại được số đông. Nàng bị bắt giữ và giải đến trước mặt Thoát Hoan.
"An Tư, nàng đã phản bội ta!" Thoát Hoan nghiến răng, nhìn An Tư bằng ánh mắt căm thù. "Ta đã đối xử tốt với nàng, tại sao nàng lại làm như vậy?"
"Ta không bao giờ phản bội ai," An Tư đáp, giọng nói kiên quyết. "Ta chỉ trung thành với đất nước của mình. Ta thà c.h.ế.t chứ không chịu làm nô lệ cho các ngươi."
Thoát Hoan tức giận, hắn ra lệnh hành hình An Tư ngay lập tức.
"Giết nàng!" Thoát Hoan hét lớn. "Hãy cho nàng thấy hậu quả của việc phản bội!"
Lính Nguyên kéo An Tư ra pháp trường. Nàng không hề sợ hãi, nàng ngẩng cao đầu, nhìn về phía quân Trần.
"Hãy đánh đuổi giặc ngoại xâm!" An Tư hét lớn. "Đại Việt muôn năm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/gio-thang-long-an-tu-cong-chua-truyen/4.html.]
Trước khi lưỡi đao của đao phủ kịp vung lên, một tiếng nổ lớn vang lên. Doanh trại của quân Nguyên bốc cháy ngùn ngụt. Quân Trần đã tấn công vào doanh trại, giải cứu An Tư.
Trần Quốc Tuấn cưỡi ngựa xông vào, c.h.é.m gục tên đao phủ, cứu An Tư khỏi lưỡi đao.
"Công chúa, người không sao chứ?" Trần Quốc Tuấn hỏi, giọng nói đầy lo lắng.
"Ta không sao," An Tư đáp, mỉm cười. "Chúng ta đã thắng rồi phải không?"
"Đúng vậy, chúng ta đã thắng rồi," Trần Quốc Tuấn nói, ánh mắt rạng ngời. "Quân Nguyên đã bị đánh tan tác. Chúng đang tháo chạy về phương Bắc."
Thoát Hoan, chứng kiến cảnh quân lính của mình tháo chạy, vô cùng tức giận và thất vọng. Hắn biết rằng, hắn đã thất bại.
"Rút lui!" Thoát Hoan hét lớn. "Chúng ta phải rút lui ngay lập tức!"
Quân Nguyên tháo chạy tán loạn, bỏ lại doanh trại và vũ khí. Quân Trần truy kích, tiêu diệt rất nhiều quân địch.
Trận chiến Vạn Kiếp kết thúc với chiến thắng vang dội của quân Trần. Quân Nguyên bị đánh tan tác, phải rút lui về phương Bắc. Đại Việt đã giữ vững được độc lập và tự do.
Tuy nhiên, trong lúc hỗn loạn, An Tư đã bị lạc mất Trần Quốc Tuấn. Nàng bị một nhóm lính Nguyên truy đuổi. Để tránh bị bắt lại, nàng đã chạy vào rừng.
Trong rừng, nàng bị lạc đường và kiệt sức. Nàng biết rằng, nàng không thể trốn thoát được nữa. Nàng quyết định tự sát, để không rơi vào tay quân giặc.
Nàng rút trâm cài tóc, đ.â.m vào cổ mình. Nàng ngã xuống đất, nhắm mắt lại.
Nhưng trước khi nàng trút hơi thở cuối cùng, nàng nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập. Trần Quốc Tuấn đã tìm thấy nàng.
Ông ôm nàng vào lòng, khóc nấc lên.
"Công chúa, xin người đừng chết!" Trần Quốc Tuấn khẩn cầu. "Ta sẽ cứu người."
Ông cõng An Tư trên lưng, chạy về phía doanh trại.
Nhưng khi đến gần doanh trại, họ bị một nhóm lính Nguyên chặn lại.
"Các ngươi không thể thoát được đâu!" Một tên tướng Nguyên hét lớn. "Hãy giao công chúa ra đây!"
Trần Quốc Tuấn rút gươm, chiến đấu với quân Nguyên. Ông đánh gục hết tên lính Nguyên này đến tên lính Nguyên khác. Nhưng ông cũng bị thương rất nặng.
An Tư thấy Trần Quốc Tuấn đang chiến đấu để bảo vệ nàng, vô cùng cảm động. Nàng biết rằng, nàng không thể để ông phải hy sinh vì nàng.
Nàng rút trâm cài tóc, đ.â.m vào cổ tên tướng Nguyên, rồi hét lớn: "Hãy g.i.ế.c ta đi! Đừng làm hại ông ấy!"
Lính Nguyên hoảng loạn, không biết phải làm gì. Trần Quốc Tuấn lợi dụng cơ hội này, c.h.é.m gục hết bọn chúng.
Ông ôm An Tư vào lòng, chạy về phía doanh trại.
Khi đến doanh trại, An Tư đã trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay của Trần Quốc Tuấn.
Trần Quốc Tuấn khóc nấc lên, ôm chặt t.h.i t.h.ể của An Tư. Ông biết rằng, nàng đã hy sinh vì đất nước, vì dân tộc.
Ông sẽ không bao giờ quên nàng.