Gió Thăng Long – An Tư Công Chúa Truyện - 2
Cập nhật lúc: 2025-05-10 13:49:50
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 2: Lên Kiệu Gả Kẻ Thù
Tháng Ba năm Giáp Thân, tiết trời vẫn còn vương chút lạnh giá của mùa đông. Bãi cát ven sông Hồng, nơi trước đây vốn là chốn vui chơi, luyện tập của quân sĩ Đại Việt, nay đã biến thành một doanh trại quân sự rộng lớn của quân Nguyên Mông. Lều trại san sát, cờ xí rợp trời, binh lính đi lại tuần tra nghiêm ngặt. Khí thế hùng hổ, hống hách của những kẻ xâm lược như muốn nghiền nát mọi thứ trên mảnh đất này.
Một chiếc kiệu son chạm trổ tinh xảo, được che chắn cẩn thận bằng lụa điều, chậm rãi tiến về phía doanh trại. Tiếng kiệu kẽo kẹt, tiếng bước chân của những người lính hộ tống vang vọng trong không gian tĩnh mịch, tạo nên một bầu không khí nặng nề, u ám. Bên trong kiệu, An Tư ngồi thẳng lưng, hai tay đặt nhẹ lên đầu gối, cố gắng giữ cho mình một vẻ ngoài bình tĩnh.
Nàng mặc một bộ y phục màu trắng tinh khôi, không một chút trang sức cầu kỳ. Khuôn mặt nàng tái nhợt, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời, ẩn chứa một sức mạnh tiềm tàng. Nàng biết, hôm nay là một ngày quan trọng trong cuộc đời mình, một ngày mà nàng sẽ phải đối mặt với kẻ thù, một ngày mà nàng sẽ phải hy sinh bản thân vì vận mệnh của đất nước.
Kiệu dừng lại trước một chiếc lều lớn nhất trong doanh trại. Hai bên lính Nguyên Mông đứng nghiêm trang, tay cầm vũ khí sáng loáng, ánh mắt sắc lạnh như dao. Một viên tướng cao lớn, mặc giáp trụ oai phong, bước ra, nhìn chiếc kiệu bằng ánh mắt dò xét.
"Công chúa Đại Việt?" hắn hỏi, giọng nói the thé, pha lẫn chút ngạo mạn.
"Đúng," viên quan dẫn đầu đoàn hộ tống đáp, giọng nói run run. "Đây là An Tư công chúa, em gái của Hoàng đế Đại Việt, Trần Nhân Tông."
Viên tướng khinh khỉnh cười, ra hiệu cho lính mở kiệu. Lớp lụa điều được vén lên, An Tư bước ra, chậm rãi tiến về phía hắn.
Gió thổi mạnh, làm tung bay mái tóc đen dài của nàng. Ánh nắng yếu ớt chiếu rọi khuôn mặt nàng, làm nổi bật vẻ đẹp thanh tú, thuần khiết. Viên tướng ngẩn người một lát, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng.
"Thái tử điện hạ đã đợi sẵn," hắn nói, rồi quay người bước vào lều.
An Tư hít một hơi thật sâu, bước theo sau. Nàng biết, người đang chờ mình bên trong chính là Thoát Hoan, Thái tử của nhà Nguyên, kẻ cầm đầu đạo quân xâm lược hung hãn này.
Bên ngoài doanh trại, Vua Trần Nhân Tông đứng trên một ngọn đồi cao, dõi theo chiếc kiệu tiến vào doanh trại giặc. Khuôn mặt ngài đau khổ, đôi mắt đỏ hoe. Bên cạnh ngài, Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, gân xanh nổi lên cuồn cuộn.
"Bệ hạ, người đừng quá đau buồn," Trần Quốc Tuấn an ủi. "Công chúa là một người con gái dũng cảm, thông minh. Ta tin rằng, nàng sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ."
Nhân Tông lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào. "Ta biết, An Tư sẽ làm tất cả vì đất nước. Nhưng ta vẫn không thể chấp nhận được việc phải hy sinh em gái mình cho giặc."
"Đây là một sự hy sinh cao cả, Bệ hạ," Trần Quốc Tuấn nói, giọng nói kiên quyết. "Chúng ta phải tận dụng thời gian mà công chúa đã đánh đổi để chuẩn bị cho cuộc phản công. Chúng ta sẽ không để công chúa phải hy sinh vô ích."
Nhân Tông gật đầu, cố gắng kìm nén nỗi đau trong lòng. Ngài biết, Trần Quốc Tuấn nói đúng. Lúc này, điều quan trọng nhất là phải giữ vững tinh thần chiến đấu, bảo vệ giang sơn.
"Nếu còn sống... ta sẽ đón muội về," Nhân Tông thì thầm, giọng nói lạc đi trong gió.
Trần Quốc Tuấn im lặng, chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y Nhân Tông, ánh mắt nhìn về phía doanh trại giặc, tràn đầy quyết tâm.
Bên trong chiếc lều lớn, Thoát Hoan ngồi trên một chiếc ghế bành rộng lớn, xung quanh là những cận vệ thân tín. Hắn là một người đàn ông trẻ tuổi, tuấn tú, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự tàn bạo và ngạo mạn. Khi An Tư bước vào, hắn đứng dậy, nhìn nàng bằng ánh mắt thèm thuồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/gio-thang-long-an-tu-cong-chua-truyen/2.html.]
"Công chúa Đại Việt, cuối cùng thì nàng cũng đến," hắn nói, giọng nói đầy vẻ thích thú. "Ta đã nghe danh nàng từ lâu. Quả nhiên, nàng đẹp hơn cả những lời đồn."
An Tư không hề nao núng trước ánh mắt soi mói của Thoát Hoan. Nàng ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Thái tử điện hạ quá khen," nàng đáp, giọng nói bình tĩnh. "Tôi đến đây theo lệnh của Hoàng huynh, để cầu hòa. Hy vọng, Thái tử điện hạ sẽ chấp nhận thiện ý của chúng tôi."
Thoát Hoan cười lớn, tiến lại gần An Tư. Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng, giọng nói đầy vẻ trêu chọc.
"Cầu hòa? Đại Việt các ngươi đã thua trận, còn tư cách gì mà đòi cầu hòa? Ta đến đây để chinh phục, để biến Đại Việt thành một phần của đế quốc Nguyên Mông."
An Tư gạt tay Thoát Hoan ra, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
"Nếu Thái tử điện hạ chỉ muốn chiến tranh, thì tôi không còn gì để nói," nàng nói, rồi quay người bước đi.
Thoát Hoan nắm lấy tay An Tư, kéo nàng lại.
"Đừng vội," hắn nói, giọng nói trở nên dịu dàng hơn. "Ta nói vậy thôi. Thực ra, ta rất thích nàng. Nếu nàng chịu ở lại bên cạnh ta, ta sẽ xem xét việc đình chiến."
An Tư nhìn Thoát Hoan bằng ánh mắt khinh bỉ. Nàng biết, hắn chỉ đang dùng nàng để đạt được mục đích của mình. Nhưng nàng vẫn phải nhẫn nhịn, phải tìm cách để lợi dụng hắn.
"Nếu Thái tử điện hạ thật lòng muốn đình chiến, thì tôi sẵn sàng ở lại," nàng nói, giọng nói đầy vẻ quyến rũ. "Nhưng tôi có một điều kiện."
"Điều kiện gì?" Thoát Hoan hỏi, ánh mắt đầy vẻ tò mò.
"Tôi muốn được sống trong một doanh trại riêng, có lính canh bảo vệ. Tôi không muốn bị quấy rầy bởi bất kỳ ai."
Thoát Hoan suy nghĩ một lát, rồi gật đầu đồng ý.
"Được thôi," hắn nói. "Ta sẽ cho nàng một doanh trại riêng. Nhưng nàng phải hứa, nàng sẽ luôn ở bên cạnh ta, làm ta vui vẻ."
An Tư mỉm cười, gật đầu đồng ý. Nàng biết, cuộc sống của mình sẽ không hề dễ dàng. Nhưng nàng sẽ không bỏ cuộc. Vì Đại Việt, nàng sẽ làm tất cả.
Khi An Tư rời khỏi lều, trời đã nhá nhem tối. Gió vẫn thổi mạnh, mang theo tiếng than khóc của những người dân vô tội, tiếng vó ngựa dồn dập của quân xâm lược. Nàng ngước nhìn bầu trời đen kịt, thầm cầu nguyện cho đất nước, cho những người thân yêu của mình.
"Đừng đợi. Hãy chỉ đánh cho giặc biết Đại Việt không khuất phục," nàng lẩm bẩm, rồi bước đi, hướng về phía doanh trại mới của mình, một mình đối mặt với hiểm nguy.