Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 99

Cập nhật lúc: 2025-02-12 08:13:50
Lượt xem: 31

Huyện Đào Tiên lớn hơn huyện Đào Nguyên không ít, đại phu trên trấn cũng có hơn mười người, tất cả đều bị thúc giục bắt tới cứu chữa những người bị thương.

Có y sinh đang dùng bình xịt để khử trùng trong trại, bên ngoài mỗi lều trại đều đặt một chậu nước.

Đêm đồng rét lạnh như vậy những những người vào trong trướng này dù có lạnh mấy cũng phải rửa tay, động tác này làm các đại phu trong huyện đều cảm thấy bối rối không hiểu.

Đại phu rửa tay bị lạnh đến run rẩy, thật vất vả đi vào trong trướng liền ngửi thấy mùi m.á.u tươi nồng đậm, liếc mắt nhìn vào bên trong thấy binh lính bị thương sốt cao, lập tức nói: "Không được, hán tử này nếu muốn sống thì phải cắt bỏ chân, nhanh lên!"

Triệu Ngôn nhìn thương thế: "Cắt chân? Cái này cần gì phải cắt chân?"

Thông qua đám đồ đệ của hắn, Triệu Ngôn biết y thuật của triều Thiên Khải rất không tốt, nếu trên chiến trường mà bị thương chỗ nào, muốn bảo vệ tính mạng liền phải cắt bỏ chân tay, cho dù chỉ bị kiếm sắt cắt rách da thịt, cũng làm cho miệng vết thương dễ bị nhiễm trùng thối rữa dẫn đến tử vong.

"Nhưng bọn họ không có thuốc tê, không ít binh sĩ trong quá trình cắt bỏ bị đau đến sốc mà chết."

Triệu Ngôn đã nhận được tin tức, ngày thứ hai sau khi hắn xuất phát, trường y thành mới đã nghiên cứu chế tạo thành công Penicillin, thuốc này đừng nói là dùng ở triều Thiên Khải, dù là thế kỷ 20 cũng vẫn là tiên dược.

Triệu Ngôn dứt khoát để cho những đại phu kia đi xử lý người bị thương nhẹ, còn hắn mang theo y sinh tự mình dùng thuốc.

Đại phu kia vung tay áo thở dài: "Tiểu tử, ngươi đây là làm hại tính mạng của hắn, nhịn đau cắt bỏ chân tay còn có cơ hội sống sót, nếu không cắt bỏ thì cái mạng nhỏ của hán tử kia khó mà giữ được."

Mấy đại phu đi ra ngoài băng bó cho người bị thương nhẹ, đột nhiên nhìn thấy những y sinh tuổi tác còn nhỏ cầm một cây gậy gỗ đầu bạc đang cầm máu, không khỏi hỏi: "Đây là vật gì?"

Y sinh đáp: "Gay bông, dùng để cầm máu."

Đây là bông gòn tự chế của trường y bọn họ, năm nay bông gòn ở Tân Thành vốn không nhiều lắm, xưởng trưởng xưởng bông nghe nói đến việc dùng bông gòn làm gậy bông đã tức giận đến mức lý luận với chủ nhiệm của trường y.

Các đại phu vây xem một lát, không khỏi gật đầu: "Vật này quả thật là dùng rất tốt." Kỹ thuật tên kia giống như gà mờ, nhưng ngược lại làm ra thứ này dùng rất tốt.

Y sinh kia cũng không biết trong lòng những đại phu này còn đang châm chọc hiệu trưởng Triệu Ngôn của bọn họ, ngữ khí cực kỳ kiêu ngạo: "Hiệu trưởng của chúng ta là tiên y từ trên trời xuống, những thứ như bông gòn này không tính là cái gì."

Đám đại phu kia: "..." Sao càng nghe càng thấy khó hiểu?

Sau khi đã giúp những người bị thương nhẹ xử lý vết thương, đám đại phu này liền ngủ gật trong trướng.

Sáng sớm hôm sau cả đám bị tiếng tập luyện của đám binh lính này đánh thức, nhìn qua khu vực người bị thương, rồi lại đi vào trong trướng nhìn những người bị thương nặng khác.

Đầu tiên đi vào xem, lão đại phu liền cảm thấy không đúng, sắc mặt sao lại thấy có chút tốt hơn?

Đại phu tiến lên sờ trán, kinh ngạc phát hiện người đàn ông kia sốt cao đã hạ, hô hấp đều đặn, vội vén chăn của hắn lên, mắt nhìn chằm chằm vào tứ chi vẫn còn khỏe mạnh của người đàn ông kia.

Không cắt chân, người không c.h.ế.t mà còn cảm thấy dần dần khỏi hẳn, rốt cuộc đây là loại thủ đoạn nào?

Đám đại phu này lấy lại tinh thần, vành mắt đỏ bừng như phát điên lần lượt đi kiểm tra từng bính sĩ trọng thương trong màn trướng, không ai bị cắt chân! Một số tướng sĩ mặc dù sắc mặt trắng bệch, nhưng hô hấp đều đặn.

"Lão phu hành nghề y hơn mười năm, lần đầu gặp phải loại tình huống này, toàn bộ đều được cứu? Đây chẳng lẽ là thần y?".

Mười mấy đại phu ở huyện Đào Tiên đưa mắt nhìn nhau, hô hấp dồn dập.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/99.html.]

Toàn bộ triều Thiên Khải, cho dù là ngự y trong hoàng cung cũng không có thủ đoạn thân kỳ như vậy!

"Vừa rồi mới nghe nói bọn họ là tới từ thành mới, trước đó Đỗ đại phu viết thư nói hắn đã bái một tiên y trẻ tuổi ở thành mới làm thầy, chẳng lẽ chính là hắn?" Có đại phu lẩm bẩm nói.

Đỗ Tông Quang là ai? Toàn bộ danh y huyện Đào Nguyên, người có thể khiến cho hắn bái sư, toàn bộ triều Thiên Khải đều không có mấy người a...

Cả đám nhìn nhau, bỗng nhiên liền quay đầu chạy như điên về hướng màn trướng của Triệu Ngôn, như sợ bị người khác đoạt trước:

"Tiên y đại nhân, không biết ngài còn thu đồ đệ không?"

...

Tiêu Thính Vân cầm bản đồ huyện Đào Nguyên do Tống Nhất Thanh vẽ, ghép lại cùng với bản đồ giấy dầu của Triệu Hi để xem xét địa hình.

Trước khi rời đi Triệu Húc đã viết thư cho gia đình để báo tin đại thắng trận đầu tiên, chỉ hận điện thoại di động không thể gọi được.

Triệu Húc hoàn toàn không thích chiến tranh, chỉ muốn sớm trở về đoàn tụ với người nhà.

Triệu Húc lẩm bẩm: "Tốc chiến tốc thắng đi."

Không bao lâu toàn bộ huyện Đào Nguyên liền lưu truyền ra một ít tin đồn, nói rằng huyện Đào Nguyên bọn họ trời giáng thân binh cực kỳ lợi hại, một đường dẹp loạn đã cứu được nhiều huyện đang gặp nạn.

Lời này lưu truyền trong dân, cũng có không ít dân chúng không tin.

"Lợi hại? Có thể lợi hại được cỡ nào? Chớ có bịa đặt, cho dù có tiếp tục bịa đặt ta cũng không có khả năng đi đầu quân".

Nhiều dân chúng cho rằng bọn họ vì chiêu binh mãi mã mà cố ý truyền ra tin tức giả.

"Còn không lợi hại? Công thành chỉ trong một đêm, tỷ phu ta là quân thủ thành của huyện Đào Tiên, chậc chậc, các ngươi không tận mắt nhìn thấy, những tướng sĩ kia mỗi người một thanh thiết kiếm, c.h.é.m người tựa như đang băm thịt. Bị thương còn có tiên dược chữa trị, ngày hôm sau liền có thể chạy nhảy tốt."

Thấy mọi người không tin, hán tử kia lại vui sướng khoa chân múa tay: "Các ngươi không biết chuyện này sao? Bọn họ có một thần vật tên là Chấn Thiên Lôi, một đường ném ra, đánh cũng không cần đánh.

Dân chúng nghe đến bối rối, Chấn Thiên Lôi? Tướng sĩ không cần đánh giặc mà chỉ cần ném Chấn Thiên Lôi là được? Hiện tại làm tướng sĩ dễ dàng như vậy sao?

Có người dân nhớ lại nói: "Trước đây ta ra khỏi thành, nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều hố to, vậy chẳng lẽ chính là hố mà Chấn Thiên Lôi để lại?".

Dân chúng nghị luận sôi nổi, còn có nhiều người muốn ra khỏi thành để đi xem hố to kia.

"Còn không phải sao? Những tướng sĩ đó còn được ăn ngon, ta nghe nói một ngày ba bữa cơm ăn đến no, còn có thịt để ăn, còn nhận được bạc."

Một hán tử sau hồi lâu nghe náo nhiệt đi ra, rất là nghiêm túc hỏi: "Những điều nói ra đều là sự thật? Một ngày ba bữa cơm, còn được nhận tiền?".

Hán tử kia trông cực kỳ cường tráng, đứng sừng sững như một ngọn nói nhỏ, không ít người trong huyện đều biết người này tên là Vương Báo, nổi danh là thùng cơm! Sức lực rất lớn nhưng ăn quá nhiêu đến mức làm cho gia đình khốn đốn.

Vương Báo thấy người nọ gật đầu, hít sâu một hơi dứt khoát đi đầu quân.

Hỏa dược Chấn Thiên Lôi mới được nghiên cứu chế tạo ra hiệu quả thật sự vô cùng tốt, nổ mạnh một vùng.

Trương Thọ cùng những hán tử kia còn nói đùa, bọn họ chỉ là đang ra ngoài du sơn ngoạn thủy, căn bản không cần đối đầu chính diện.

Loading...