Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 45
Cập nhật lúc: 2025-01-22 08:17:48
Lượt xem: 52
Chu Nguyên cố ý tặng mấy tờ giấy trúc cho khách nữ đối diện, những tiểu thư này sờ giấy trúc kia liền mới cảm thấy tờ giấy này mỏng như cánh ve.
Thân là nữ nhi, sức lực không lớn bằng nam tử, nếu lâu dài cầm thẻ trúc đọc sách, đôi tay ngọc tất nhiên là cực kỳ đau nhức, nhưng vật này cầm ở trong tay tựa hồ không có trọng lượng, cực kỳ nhẹ nhàng.
Một khắc cầm tới tay kia, không ít tiểu thư thế gia liền yêu thích giấy trúc, đặc biệt là khi bút mực viết lên giấy trúc, chữ viết càng hiện lên rõ ràng, trong lòng càng thêm vui mừng.
Trước đó Chu Nguyên được Triệu Hi chuyển lời qua Trần tú tài chỉ dạy "chiến lược marketing", bất kể thế gia công tử bên cạnh muốn như thế nào đều không cho, bày ra dáng vẻ đoan chính.
Một đám thế gia công tử nhìn gã sai vặt phía sau Chu Nguyên còn ôm một chồng giấy trúc lớn trong ngực, trong lòng ngứa ngáy.
Gã sai vặt ngồi ở phía sau Chu Nguyên thấy hắn vò đầu bứt tai, liền hiểu được công tử nhà mình lại không làm ra thơ, âm thầm nhỏ giọng nói: "Công tử, tùy tiện làm một bài đi." Muốn làm một bài thơ về hoa đào hợp với tình hình thì có chút khó khăn, nếu tùy tiện viết thơ về thứ khác hẳn là có thể dễ dàng hơn một chút.
Mặc dù có thể văn không ứng đề, nhưng tốt xấu gì cũng làm được, dù sao so với không có một chữ trên giấy cũng tốt hơn nhiều.
Nói có lý! Không viết ra được hoa đào thì viết cái khác.
Chu Nguyên suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, trong lòng đã có chủ ý, lập tức liền đề bút viết xuống giấy trúc hai chữ –Vinh Trư."
Khai bút: Heo heo heo.
Không biết làm gì khác, Chu Nguyên ý đồ làm bài vè lừa dối qua cửa.
Sau khi suy nghĩ, Chu Nguyên hạ bút, viết:
"Heo, heo, heo, ăn một lần liên thèm khóc.
Thế nhân đều cười nó, há biết thơm lại nhiều."
Viết xong bài thơ bắt chước này, Chu Nguyên cẩn thận từng li từng tí thổi khô nét mực trên giấy trúc, mặt mỉm cười, diệu cực!
Bởi vì làm thơ, cho nên đợi đến khi tất cả mọi người làm xong, nhao nhao truyền đọc, trong đó không thiếu tài tử tài nữ, thường xuyên sẽ truyền ra tiếng thán phục.
Bài "Vịnh Trư" của Chu Nguyên cho dù chưa ký tên, nhưng ở đây ai không biết là hắn viết? Bọn họ đều nhịn không được bật cười.
Mùi thịt heo? Chắc là ăn trong mộng rồi.
Chu Nguyên chỉ tặng giấy trúc cho mấy vị tiểu thư thế gia trước mặt, không ít người cũng chỉ là xa xa nhìn thấy, đến khi cầm trong tay mới phát hiện diệu dụng, giấy mỏng mà mực lại đậm, chữ viết cực kỳ rõ ràng, ăn đứt thẻ tre.
Không ít công tử ca vuốt ve trang giấy, rốt cuộc kiềm chế không được hỏi Chu Nguyên: "Chu công tử, ta thấy trong tay kẻ sai vặt của ngươi vẫn còn nhiều loại giấy này, cho chúng ta một ít được chứ?"
Chu Nguyên cũng không cự tuyệt: "Một tờ giấy 50 văn tiền, mua từ một đao trở lên mới bán.
Một đao giấy là một trăm tờ, mua nhanh kẻo hết." Lời Triệu Hi tiên nhân nói với Trần tú tài là phải mua từ mười tờ trở lên, Chu Nguyên cảm thấy như vậy quá ít, tự tiện tăng lên gấp mười lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/45.html.]
Như vậy tính ra, một khi mua phải mất ít nhất là năm lượng bạc, tiền này đối với thế gia đệ tử không tính là cái gì, nhưng bọn họ vẫn nhịn không được nghĩ thầm, sao còn đắt hơn cả thẻ tre?
Mà khi có người đầu tiên đồng ý mua một đao giấy, đám công tử ca ở đây liền ngứa ngáy trong lòng.
Ở tuổi này, trong lòng dù sao cũng sẽ sinh ra chút tâm tư ganh đua so sánh, lại đang ở Thi Hội Đào Nguyên, vô luận có thích hay không, bọn họ cũng không muốn mất mặt trước mặt các tiểu thư, bị đồn là keo kiệt làm hỏng nhân duyên về sau, nên đều vội vàng sai gã sai vặt đi tìm Chu Nguyên Quân mua một ít.
Không thể không nói, giấy trúc mặc dù hơi đắt, nhưng mà thực sự dùng tốt.
Nếu về sau có âm thầm tư thông, dùng giấy này cũng an toàn hơn dùng thẻ tre nhiều, đúng không?
Không bao lâu sau chồng giấy trúc trong tay gã sai vặt đã bán hết, Chu Nguyên vội hét to: "Hết rồi hết rồi. Muốn mua thêm có thể đặt trước, giao trước sáu thành tiên đặt cọc, hai ngày nữa liền đưa giấy lên cửa."
Quả thật là giấy thân mà, giá cả đắt như vậy vẫn có vô số con cháu thế gia tranh đoạt, sợ lạc hậu so với người khác.
Vương tiểu thư ở đối diện nhìn, không khỏi nhíu mày, triều Thiên Khải theo giai cấp sĩ nông công thương, Chu gia dù sao cũng có chút cơ nghiệp, công tử Chu gia lại ở nơi này làm buôn bán? Nhưng nghĩ đến gần đây hắn nuôi heo, cũng khó trách hắn có thể làm ra chuyện ly kinh phản đạo này.
Vương tiểu thư rũ mắt nhìn tờ giấy trúc trong tay, trên giấy là bài thơ "Vịnh Trư", không cần nghĩ liên biết là Chu Nguyên viết.
Thừa dịp mọi người còn đang uống rượu đàm thơ, Vương Linh Nhi nhìn thấy Chu Nguyên đứng dậy đi về phía rừng đào, nàng vốn là muốn nói chuyện với hắn, liền nói với đám tiểu thư thế gia xung quanh rằng quần áo mình bị bẩn, muốn ra xe ngựa thay quần áo.
Chu Nguyên đang chuẩn bị tìm một chỗ kín đáo, liền nghe phía sau truyền đến một giọng nữ: "Chu công tử, ta có chuyện muốn tâm sự với ngươi."
Chu Nguyên sợ tới mức vội vàng giữ chặt đai lưng quần, nhìn lại thấy là thứ nữ của Vương gia, Vương Linh Nhi, ở cách đó một đoạn còn có thị nữ của nàng, lập tức cười nói: "Ngươi muốn hỏi ta vì sao phải nuôi heo đúng không?"
Vương Linh Nhi gật đầu, nàng thật sự không hiểu Chu Nguyên ở Đào Nguyên quận có gia thế tốt như vậy, vì sao phải làm chuyện tự khinh tự ti như thế?
"Triều Thiên Khải có ngàn vạn bách tính, lê dân bách tính bình thường không có thịt để ăn, ta được tiên nhân chỉ điểm mang phúc lợi đến cho người trong thiên hạ, người ngoài tặng ta ô danh thì thế nào?" Mặt Chu Nguyên hiện lên một tia khinh thường,'Ngâm thơ đối câu lại có ích lợi gì? Làm một bài thơ chẳng lẽ là có thể làm dân chúng ăn nổi cơm? Lên làm quan không bóc lột bá tánh liền cám ơn trời đất."
Vương Linh Nhi nghe thế cả người chấn động, đôi mắt trong veo như nước không khỏi đánh giá Chu Nguyên thật sâu, đột nhiên từ thân thể nhỏ bé của Chu Nguyên nhìn ra một sự cao cả.
Vương Linh Nhi nhất thời không biết phải phản bác thế nào, chỉ buồn bực nói: "Thế gian làm sao có tiên nhân, ngươi chớ lừa ta."
Lúc trước nàng nghe Chu Nguyên lỡ miệng nói loại giấy trúc kia là giấy thần, chẳng lẽ đó cũng là do tiên nhân trong miệng hắn chế tạo? Vương Linh Nhi nhớ lại cảnh Chu Nguyên sư tử ngoạm lúc nấy, tiên nhân sao có thể hạ phàm làm thương nhân đê tiện đi buôn bán? Chẳng lẽ là tên lừa đảo nào đang giả thần giả quỷ sao?
Chu Nguyên vốn chuẩn bị đi tiểu xong liền đi bái phỏng tiên nhân, dứt khoát mời Vương Linh Nhi đi cùng.
Vương Linh Nhi nhìn bóng lưng Chu Nguyên, chan chờ một lát liền bảo thị nữ ở lại đợi nàng, mình thì đuổi theo.
Thi Hội Đào Nguyên vốn cũng gân thôn Đào Hoa, Chu Nguyên dẫn Vương Linh Nhi đi đến biệt thự.
Tiên cảnh mờ mịt đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, Vương Linh Nhi cả kinh lui về phía Sau, thôn trang này sao lại có một tiên khí bao quanh?
Chu Nguyên có chút đắc ý: "Hiện tại đã tin?"
Vương Linh Nhi cắn cắn môi, do dự một lát, nói: "Đây, đây hẳn là thôn trang do quý nhân xây dựng."