Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 25

Cập nhật lúc: 2025-01-10 14:16:29
Lượt xem: 110

Thôn Đào Hoa tức giận, có thôn dân đứng lên móc mia: "Khu vực sau núi vốn là của thôn Đào Hoa chúng ta, những con mồi này vốn chính là của chúng ta, một số người ở trong núi chúng ta chiếm núi làm vua, vốn là mượn hoa hiến Phật còn dám ngông cuồng?"

Thôn dân này cũng y vào tiên nhân ở đây, những sơn phỉ này cũng không dám hành động lỗ mãng!

Trương Đại tức đỏ mặt, giận dữ: "Nói bậy!"

Hai bên thế nhưng lại muốn cãi nhau.

Vương Tuyết Cầm lập tức ngăn người hai bên lại, nhìn những con mồi nửa sống nửa c.h.ế.t xung quanh một lượt, bỗng nhiên cười nói: "Những con mồi này chúng ta không cần, nhưng có thể để con heo này lại."

Con heo này cũng không tính là heo rừng, là cùng heo nhà lai giống nuôi nhốt ở trong trại, trừ phi trong trại thật sự không còn thức ăn, nếu không sẽ không động đến những con heo này.

Bọn nhỏ trong trại thà rằng ăn gà ăn thỏ, cũng không muốn nếm một miếng thịt heo.

Vương Tuyết Cầm vừa nói ra lời này, khiến người của trại Thanh Phong cùng thôn Đào Hoa kinh sợ, người người nghẹn họng nhìn trân trối, cho là mình nghe lầm.

Con mồi thượng đẳng không cần, lại muốn con heo hôi thối kia? Tiên nhân rốt cuộc nghĩ như thế nào?

Hôm qua là nhị phòng Vương Đại Trụ đến giúp tiên nhân khai hoang, hôm nay liền đến phiên đại phòng Vương Đại Cường.

Vương Đại Cường đứng trong đám thanh niên trai tráng nhớ lại Hổ Tử từng nói, khẩu vị của những tiên nhân này từ trước đến nay không giống với bọn họ, tiên nhân còn thích ăn lươn.

Đoán chừng các tiên nhân ăn quen sơn hào hải vị, cũng muốn đổi khẩu vị đi.

Những cổ nhân này chỉ cần có thể lấp đầy bụng liền cảm thấy mỹ mãn, mà người Triệu gia từ hiện đại xuyên tới nào chịu được trên bàn không có thức ăn mặn? Tiểu tử Triệu Húc lại càng không thịt không vui, luôn miệng la hét muốn ăn thịt.

Trước kia hưởng ứng chính sách của nhà nước, Vương Tuyết Cầm mở một trại chăn nuôi ở thôn Bạch Sa, nuôi gần ngàn con heo, còn mở một hồ nước nuôi dưỡng thủy sản, mới vừa rồi nhìn thấy trong đám con mồi trại Thanh Phong đưa tới có hai con heo đen kêu chít chít, lập tức nổi lên tâm tư.

Dân chúng triều Thiên Khải này thật khổ a, quanh năm suốt tháng đều không được nếm một chút thức ăn mặn, làm sao có đủ dinh dưỡng cần thiết cho thân thể này? Triệu Húc thân cao 1 mét 85, ngoại trừ Tiêu Thính Vân, hai ngày nay thôn trưởng chọn người tới khai hoang đều là thanh niên trai tráng trong thôn, chỉ cần liếc mắt một cái, khó khăn lắm vẫn không chọn ra được một người cao bằng Triệu Húc, toàn bộ đều thấp hơn hắn rất nhiều.

Trương đại dần dần đỏ vành mắt, nghẹn ngào nói: "Tạ tiên nhân thương cảm".

Tiên gia mắt thần sáng tỏ, tất nhiên biết được trong trại chỉ còn một chút con mồi này, chuyến đi này đưa hết, đoán chừng toàn bộ trại đều phải đói bụng, cho nên mới cố ý không lấy, chỉ cần lợn rừng đầy mùi hôi thối tanh tưởi mà ngay cả bọn họ cũng chê đi?

Rõ ràng là đang chừa đường sống cho gân trăm trại dân bọn họ! Đúng là thần tiên. Trương Tam càng khóc rống lên, gân như điên cuồng tát mặt mình, khóc hô: "Ta đáng đánh, là ta muốn trộm đồ chiếu sáng của tiên nhân, ta không bằng súc sinh..."

Người Triệu gia:... Không, không cần nghĩ nhiều.

Chúng ta chỉ không muốn ăn món hoang dã, thịt heo rất ngon.

Triệu Ngôn nhìn thôn trưởng âm thầm thở dài, cười nói: "Chỉ là một ít thuốc tẩy giun mà thôi, ta đưa thêm cho các ngươi."

Thuốc tẩy giun này cũng không phải cho không, lúc Triệu Ngôn trở về lấy thuốc, bên tai tất là tiếng tiểu quản gia Đại Bảo nhắc nhở kiếm được không ít điểm tích lũy vang lên không dứt bên tai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/25.html.]

Thôn trưởng cẩn thận nhận túi thuốc tẩy giun kia, không khỏi hỏi: "Tiên nhân, vì sao đứa trẻ lại nôn ra trùng sống?" Trại Thanh Phong này bị tiên phạt là bọn họ đáng đời, nhưng trước kia hài đồng trong thôn bọn họ cũng nôn ra trùng, chắc không phải là tiên phạt chứ?

Triệu Ngôn cười nói: "Giun đũa là một loại ký sinh trùng, nếu như không chú ý vệ sinh, hoặc thường ăn sống uống nước lã dễ nuốt trứng giun vào bụng, dễ dàng sinh bệnh." Ở cổ đại mà sinh bệnh, điều kiện chữa bệnh kém, có thể không c.h.ế.t non sao? Thôn trưởng càng lộ vẻ mơ hồ: "Tiên nhân, thôn ta không có thói quen ăn côn trùng, đứa trẻ làm sao lại không chú ý ăn côn trùng?".

Những đứa bé đó đều lanh lợi mà ánh mắt còn tốt nữa.

Triệu Ngôn giải thích: "Có một số ký sinh trùng mắt thường các người không nhìn thấy, nhìn qua kính hiển vi là hiểu ngay".

Mọi người nhìn cặp kính viền vàng của Triệu Ngôn, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.

Nghe Hổ Tử nói, mắt kính mà Triệu Ngôn tiên nhân đeo chính là tiên khí có thể nhìn thấy xa ngàn dặm.

Tiên nhân quả thật mắt thần sáng tỏ, phàm nhân bọn họ nhìn không thấy, tiên nhân lại nhìn thấy!

Thôn trưởng âm thầm hạ quyết tâm, chờ về thôn liền cảnh cáo người trong thôn chớ uống nước lã ăn thức ăn sống, chú ý rửa tay.

Trại dân trại Thanh Phong đến tặng lễ chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, hôm nay còn phải bận bịu khai hoang.

Trương Đại nhìn thấy thôn dân thôn Đào Hoa ân cần thay tiên nhân làm việc như thế, dứt khoát sai sử, kêu gọi mấy chục trại dân trẻ khỏe đem con mồi mang về trong trại, lại mang nông cụ tới đây cùng nhau hỗ trợ khai hoang.

Trương Đại nhìn thấy thôn trưởng kia tức giận đến mặt mũi đều muốn lệch, cố ý lộ ra hai hàng răng trắng, cười đến cực kỳ đắc ý.

Làm sao? Phúc trạch của tiên nhân cũng chỉ có thể để cho thôn Đào Hoa các ngươi? Trại Thanh Phong chúng ta cũng muốn hưởng dụng!

Triệu Hi trí nhớ tốt, trai tráng thanh niên hôm qua đến khai hoang nàng đều nhớ kỹ diện mạo, nàng chỉ vào tiểu tử đang ra sức làm việc cách đó không xa, có chút tò mò: "Thôn trưởng, thôn của ngươi không phải luân phiên đến khai hoang sao? Hôm qua hắn đã tới."

Thôn trưởng nhìn thoáng qua vội vàng giải thích: "Tiên nhân, Trần gia chỉ có hai nam đỉnh, đó là đệ đệ của Trần tú tài, hôm nay Trần tú tài lên trấn chúc thọ lão viên ngoại Chu gia." Hôm nay là đại thọ 60 của Chu lão viên ngoại, Chu gia cũng được coi là đại hộ ở huyện Đào Nguyên, người đến chúc thọ Chu lão viên ngoại rất nhiều, ngay cả huyện lệnh cũng tới.

Hậu viện đậu đầy xe ngựa, Trần tú tài thật vất vả tìm một mảnh đất trống an trí xe bò, sửa sang lại y quan rồi mới đi vào nội đường Chu gia.

Hôm nay mặt mày Chu lão viên ngoại hồng hào, ngồi ở đại sảnh, cười đến không ngậm được miệng, dưới sảnh đường tất cả đều là quan khách đến tặng lễ chúc thọ.

Trân tú tài chú ý tới huyện lệnh đang ngồi cách viên ngoại gần nhất.

Chỉ thấy một tiểu công tử mập mạp 13 14 tuổi sải bước từ bên ngoài đi tới, phía sau là một gã sai vặt cầm lễ vật đi theo.

Lúc này Chu Nguyên quỳ xuống, hô to: "Chúc tổ phụ phúc thọ lâu dài, đây là thọ lễ tôn nhi cố ý tìm tới."

Chu Nguyên quay đầu lại dùng ánh mắt ra hiệu, gã sai vặt lập tức hiểu ý mà mở hộp gỗ ra, bên trong đựng một thứ trong suốt giống như lụa mỏng.

Tặng lễ hôm nay nhiều như vậy, ngay cả tôn tử nhậm chức ở Liêu Đông xa xôi tặng mấy con heo trắng, Chu lão viên ngoại nhìn xem cũng liền thôi, giờ phút này lại bị thọ lễ của Chu Nguyen hap dan.

Lão viên ngoại suy đoán hỏi: "Túi lụa mỏng làm ra từ sợi tơ?"

Loading...