Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 197
Cập nhật lúc: 2025-02-19 09:34:57
Lượt xem: 12
Không thể tùy tiện tăng tiền thuế lên được.
Thế nhưng không có tiền cũng không được.
Triệu Hi cười nói: "Thật ra muốn kiếm tiền không thể chỉ dựa vào chút tiền thuế nông nghiệp ít ỏi này của người dân."
Đây là sự hạn chế do thời đại mang tới, cho dù các đại thần ở đây đều là những anh tài được lựa chọn từ khắp thiên hạ đều nghe mà thấy mơ hồ.
Triệu Húc xen mồm, giọng điều thần bí nói: "Thật ra có một quốc gia không bao giờ thu thuế nông nghiệp của dân chúng."
Lý Tương thốt lên: "Sao có thể"
Các đại thần có mắt sôi nổi phụ họa theo, ánh mắt nghi ngờ.
Không dựa vào tiền thuế do người dân giao nộp, vậy lấy gì để nuôi dưỡng hoàng thất? Lấy gì để nuôi dưỡng toàn bộ triều đình?
Triệu Hi và Triệu Húc liếc nhau, cả hai cùng nhìn nhau cười.
Lúc trước, Triệu Hi cũng không biết tới thuế nông nghiệp, nàng nghe phụ thân Triệu Chí Dân của mình nhắc tới mới biết được, những nông dân làm ruộng kia đều không cần phải nộp thuế nông nghiệp.
Bành Nghị lập tức đứng bật dậy: "Mong bệ hạ giải thích tường tận!"
Bọn họ muốn thu tiền thuế của dân chúng? Tại sao triều Thiên Khải lại bị diệt vong? Tiền thuế ngày càng tăng chính là một trong số các nguyên nhân dẫn tới điều đó! Dân chúng quanh năm suốt tháng chỉ kiếm được chút lương thực, bọn họ không chỉ bị địa chủ bóc lột còn bị triều đình lấy đi, hoàn toàn không thể sống nổi nữa, há lại không nổi dậy tạo phản à?
Cũng may hiện tại thái thượng hoàng và thái hậu đang thúc đẩy mạnh mẽ công việc ở viện nông nghiệp và viện chăn nuôi.
Giang Nam vốn là nơi đất đai màu mỡ, trong một năm nay, sản lượng lương thực ở các châu huyện Giang Nam đều tăng cao trước nay chưa từng có, sản lượng khoai lang đỏ, khoai tây, lúa nước, bắp, lúa mạch đều tăng mạnh, người dân quả thực có nghĩ cũng không dám nghĩ tới việc có một ngày mình có thể ăn cơm no nhưng không cần nộp thuế.
Hằng ngày, ngoài phải xử lý tấu chương ra, điều Triệu Hi thích làm nhất là đọc sách, khi bước lên vị trí này, nàng mới biết được tác dụng thần kỳ của việc đọc sách, hiểu biết càng nhiều, nàng cũng không còn gặp phải khó khăn khi trả lời câu hỏi của Bành Nghị nữa.
"Bởi vì quốc gia đó hủy bỏ thuế nông nghiệp, nên sẽ không ảnh hưởng tới nền tảng lập quốc."
Điều này khiến chúng thần càng thêm mơ hồ, sao có thể như thế được?
Triệu Hi: "Dựa vào thuế công thương, chính là thuế thương nghiệp."
"ý của bệ hạ là muốn tăng thuế thương nghiệp?" Bành Nghị nhíu mày hỏi.
Sĩ nông công thương, thương nhân xếp ở hạng cuối cùng, bọn họ quả thật phải nộp tiền thuế không nhỏ, nếu lại tăng thuế có lẽ không ổn lắm nhỉ?
Triệu Hi: "Nhưng nếu bọn họ có thể kiếm càng nhiều tiền thì sao?"
Mọi người như đang suy nghĩ gì đó, Triệu Hi cười rộ lên: "Ta dự định sẽ xây dựng hệ thống mậu dịch trên biển, sau đó xây dựng lại đội hải quân đi tới Tây Dương." Triệu Hi không có thói quen tự xưng mình là "trẫm", các đại thần cũng đã quen với việc nữ đế tiên nữ không để ý tới những nghi thức xã giao này.
Triều Thiên Khải đã có con đường tơ lụa trên biển, tại một cảng lớn ở Lĩnh Nam có thể quy tụ nhiều nhất lên tới 30 vạn thương nhân ngoại quốc, bọn họ tiến hành giao dịch, buôn bán hàng hóa ở đó, những vật phẩm của triều Thiên Khải cũng là Đại Minh hiện tại như lá trà, đồ gốm, tơ lụa đều là những thứ mà bọn họ vô cùng yêu thích.
Đất nước muốn giàu có không thể chỉ dựa vào chút tiền thuế lương thực ít ỏi của nông dân.
Triệu Hi cười sâu xa: "Thứ mà Đại Minh có không chỉ là lá trà, đồ gốm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/197.html.]
"Đúng vậy, thủy tinh!" Lễ bộ thượng thư thốt lên.
Những vật phẩm từ thủy tinh còn hiếm có, đắt đỏ hơn cả đồ sứ, các cựu thần ở đây đều đã từng mua sản phẩm bằng thủy tỉnh của các thương nhân Thục Châu, bây giờ bọn họ mới biết thủy tinh là do tiên nhân mang tới, nghe nói vốn chế tạo thấp tới mức khiến người ta giận sôi người.
Công nghệ chế tạo thủy tinh ở Thục Châu đã hoàn thiện, đến bóng đèn còn có thể làm ra được.
Rất nhiều châu huyện ở Giang Nam cũng đã xây xưởng thủy tinh, mặc dù hiện tại thủy tinh không đến mức rẻ nhưng cũng không còn cái giá trên trời như lúc trước nữa.
Lễ bộ thượng thư nghĩ tới việc mình nhịn đau tốn mất mấy chục ngàn bạc trắng mua được một chiếc bình thủy tỉnh, nhưng giá gốc của nó lại chẳng đáng là bao hắn lại cảm thấy đau lòng.
Xuất khẩu thủy tinh sang ngoại vực, kiếm tiền của người ngoại vực!
Tiêu Thính Vân nói: "Nghe đại ca nói những người đi biển đường dài thường sẽ bị bệnh scorbut do thiếu vitamin, mà trái cây, rau dưa lại không thể để ở trên thuyền trong thời gian dài.
Trái cây hộp Vân Châu có thể bán với giá tốt."
Hộp đựng Vân Châu được chế tạo từ thủy tỉnh, lúc mới bắt đầu bọn họ làm thành xoài hộp, dứa hộp để bán cho các thương nhân thế gia có tiền.
Dù gì thì thời tiết ở Vân Châu nóng bức, rất nhiều địa phương, cho dù đã dùng băng để bảo quản, trái cây cũng sẽ bị hư khi di chuyển trên đường, nhưng nếu chế biến thành trái cây hộp sẽ có thể bảo quản trong thời gian rất lâu.
Thương nhân Vân Châu kinh doanh mặt hàng này đã kiếm được không ít tiền lời, đồng thời kéo theo sự tăng trưởng của không ít ngành sản xuất ở Vân Châu, ví dụ như ngành sản xuất bình thủy tỉnh, ngành sản xuất trái cây, ngành sản xuất gia công, vô số người cũng vào công xưởng làm việc.
Chỉ tiếc là Triệu Hi không quá thích đồ hộp, nàng càng thích trái cây tươi mới hơn.
Triệu Hi nhìn Tiêu Thính Vân, ánh mắt nàng sáng lên.
Đồ hộp này có lẽ sẽ rất được các thương nhân hàng hải ngoại vực hoan nghênh.
"Chúng ta còn có rất nhiều sản phẩm từ cao su, một chiếc xe đạp chẳng lẽ lại không vớt mấy chục lượng hoàng kim của bọn họ à?" Triệu Húc ăn bắp rang, công phu sư tử ngoạm nói.
Lý Tương nói tiếp: "Vật tư của Đại Minh chúng ta phong phú, tất cả những đồ dùng như muối, đường, còn có dầu hỏa, đèn dầu, giấy Tuyên Thành đều có thể đem bán cho bọn họ."
Muối ăn không còn là thứ đắt đỏ ở Thục Châu từ lâu, muối là vật phẩm thiết yếu của con người, đương nhiên người ngoại vực cũng cần ăn.
Mà đường ở bên ngoài cũng vô cùng quý giá, có thể bán ra với giá tốt.
Những cây công nghiệp như cây mía được trồng ở Lĩnh Nam, Vân Châu, Nhai Châu đều có thể tinh luyện thành đường.
Khi thương nhân đạt được nhiều lợi ích hơn mong đợi, cho dù tiền thuế cao, bọn họ vẫn có thể kiếm được tiền.
Nhưng phải chú ý một điều rằng, thương nhân đều coi trọng lợi ích, vì ích lợi, cho dù là mạo hiểm tới mức nào, bọn họ cũng đều dám làm, hạn chế hành động của thương nhân cũng là điều cần thiết, bên cạnh đó cần nghiêm khắc giám sát bọn họ.
Nói trắng ra là, bọn họ muốn kiếm tiền của người nước ngoài, có tiền trong tay, chuyện gì cũng đều dễ làm!
Bành Nghị im lặng một lát rồi nói: "Bệ hạ, cách này có thể thực hiện được, nếu những thương nhân ngoại quốc kia muốn tới Đại Minh của chúng ta buôn bán, bọn họ bắt buộc phải tuân theo quy tắc mậu dịch của chúng ta, giá cả nhập khẩu, xuất khẩu đều do chúng ta quyết định."
Triệu Hi gật đầu.
Nhìn chằm chằm địa bàn ruộng đất nhà mình thì có thể kiếm được bao nhiều tiền chứ?
Muốn kiếm tiền phải chú trọng tới thương nghiệp, nhìn chằm chằm vào túi tiền của người khác! Chỉ cần ngươi có thể mang tiền tới cho Đại Minh chúng ta, ngươi chính là bạn tốt của ta.