Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 172

Cập nhật lúc: 2025-02-18 20:31:47
Lượt xem: 18

Không ít dân chúng vốn định vượt sông rồi sống ở bên sông, vẫn nằm trong phạm vi Kinh Châu, nhưng khi vừa được các tướng sĩ cứu, bọn họ chợt trào dâng ý định quay về với các tướng sĩ.

Bàng Vân Hổ cũng không từ chối, sau khi tiến vào Thục địa, những người này chỉ cần làm thủ tục đăng ký, nếu không có vấn đề gì, bọn họ đều có thể vào thành, trở thành sức lao động.

Sau khi trở về cảng quận Ba Thủy, Bàng Vân Hổ vội vàng viết thư cho phía thành mới, báo tin này cho tiên nhân.

Triệu Hi cũng nhanh chóng nhận được thư, những người trong đoàn quân sư cũng không ai ngạc nhiên, giống như đã đoán ra từ trước.

Vào tháng giêng, quân Hung Nô đánh chiếm kinh thành, nếu không phải do bọn chúng không quen thuộc với khí hậu sông nước của miền nam, chỉ e chúng đã sớm đánh tới đây, kéo dài mãi tới bây giờ cũng coi như bình thường.

Cuộc họp lần này, Triệu Hi ngồi ở vị trí chủ tọa, bên trong không chỉ có những quan văn như Đào Tư Lễ, Trần Hành, cả những võ tướng như Triệu Húc, Tiêu Thính Vân cũng có mặt, một bản đồ châu huyện, đường núi, đường biển cỡ lớn được treo ngay chính giữa mọi người, Triệu Hi để bọn họ thoải mái đưa ra ý kiến.

Tiêu Thính Vân nhìn bản đồ sông, hắn suy nghĩ một lát rồi nói nói: "Chỉ sơ tân đế muốn lấy Trường Giang làm ranh giới, chia ra cai trị với Hung Nô, quả thật vớ vẩn."

Triệu Húc gật đầu đồng ý nói: "Nếu lấy Trường Giang làm ranh giới, đến lúc đó khoảng cách tới việc mất nước của triều Thiên Khải cũng không còn xa nữa, không biết trong đầu tân đế này suy nghĩ thế nào nữa?"

Triệu Hi không hiểu quân sự, nàng im lặng nghe không xen vào.

"Triều đình dời chính quyền về phía nam, vậy thì Trường Giang là đạo phòng tuyến tự nhiên cuối cùng, một khi lấy Trường Giang làm ranh giới, bọn họ vượt qua Trường Giang chỉ là chuyện thời gian." Triệu Húc nói thẳng không cố kỵ, lại trào phúng lên: "Châu quận phía nam Trường Giang hệ thống sông ngòi phát triển, Hung Nô nếu dùng thuyền của bọn hắn có thể nhanh chóng vượt qua, ta thấy ngôi vị hoàng đế Chính Tích đế ngồi còn chưa nóng đã bị ngã ngựa."

Tiêu Thính Vân vuốt cằm nói: "May mắn sông Hoài còn ở trong tay triều đình" Thủ giang tất thủ Hoài, sông Hoài nếu thất thủ, mất nước là chuyện sớm muộn thật sự sắp tới.

Lý Hiếu Tri mặt đầy oán giận nói: "Những người Hung Nô này đáng hận cỡ nào? Ta nghe nói sau khi bọn họ công thành sẽ tàn sát cả thành, còn đem thịt của những nữ tử xinh đẹp trộn lẫn cùng thịt dê ăn, coi dân chúng triều ta là súc vật."

Triệu Hi nghe nói như thế, trong lòng mơ hồ buồn nôn.

Trọng điểm họp hôm nay chính là Kinh Châu, đi dọc theo sông ở quận Ba Thủy xuống chính là trung tâm Kinh Châu, có thể nói là "hàng xóm.

Dân chúng nguyện ý chạy về phía Nam hoặc vào đất Thục có thể tương trợ, nhưng mà tất nhiên còn có một bộ phận dân chúng không thể rời đi.

Hiện giờ bọn họ làm sao cho phải? Chẳng lẽ khoanh tay đứng nhìn? Người Hung Nô không ngốc, chiếm lĩnh Kinh Châu ở phía bắc Trường Giang, bước tiếp theo hẳn là đánh vào Giang Nam, đất Thục dù sao cũng toàn là núi cheo leo hiểm trở, nên tạm thời sẽ không bị Hung Nô theo dõi.

Tiêu Thính Vân đặt một tay lên bàn làm việc bằng gỗ cứng, ánh mắt thâm thúy chăm chú nhìn bản đồ, ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào một chỗ, chắc chắn nói: "Đại thần triều đình không thiếu người có tài, bọn họ tất nhiên cũng hiểu đạo lý này, quận Kiến Giang Kinh Châu bọn họ hẳn là sẽ không buông tha.

Triệu Hi kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Thính Vân: "Phái binh phản công?"

Đào Tư Lễ lắc quạt lông, nụ cười sâu kín nói: "Chủ công, không phải ngài lo lắng cho dân chúng Kinh Châu sao? Cơ hội tới rồi."

Triệu Hi bị hắn nhắc tới, một đạo tinh quang từ trong mắt hiện lên, như có điều suy nghĩ nói: "Ngươi là nói..."

Đào Tư Lễ khẽ cười nói: "Quân ta không có sư vô danh, chủ công chờ hai ba ngày."

Trong lòng Triệu Hi đại khái nắm chắc, phân phó các bộ phận phối hợp tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/172.html.]

Quả thật hai ngày sau, một người một ngựa đều vô cùng mệt mỏi tám trăm dặm cấp bách từ Giang Nam mà đến.

Tân đế lệnh cho châu mục Thục Châu Triệu Húc hợp tác với châu mục Kinh Châu Lục Thiếu Du, xuất binh đến quận Kiến Giang, quận Khang Trạch, quận Bắc Thông phía bắc Kinh Châu, ý muốn đuổi Hung Nô ra Kinh Châu, lập tức xuất phát, không được sai lầm.

Châu mục Lục Thiếu Du là một vị quan mới nhậm chức sau khi hoàng đế xưng đế.

Không nghĩ tới, vậy mà lại phải tự mình xuất binh.

Ở cổ đại hành quân đánh giặc quá chậm, nếu thật sự điều quân từ Giang Nam đi thì lúc đến nơi mọi chuyện đều đã xong hết rồi, nên nhất định phải điều binh ở gần đây mới kịp.

Vì thế Thục Châu cách rất gần trở thành lựa chọn đầu tiên của Chính Tích Đế.

Thục Châu này thật sự có chút làm cho người ta đoán không rõ, nếu nói hắn tạo phản, thì người ta cũng không làm ầm †T, tấu chương đưa tới triều đình cũng rất cung kính.

Hai năm nay còn nộp thuế má lương thực đúng hạn, hơn nữa còn nộp rất nhiều, luôn giải quyết những chuyện khẩn cấp mà triều đình giao, có ai muốn tạo phản còn ngoan ngoãn nộp thuế má?

Tuy nói Thục Châu không có tư tưởng tạo phản, nhưng triều đình bên kia đều ít nhiều nghe được chút tin đồn.

Nhưng hiện tại mọi chuyện đang rất cấp bách nên triều đình cũng mặc kệ, su khi thương lượng cùng triều thần Chính Tích Đế hạ chỉ này.

Đây chính là lần đầu tiên bọn họ chính thức xuất binh, Triệu Húc đối với chuyện này còn rất vui vẻ.

Kinh Châu quan trọng cỡ nào thì không cần phải nói, nếu lấy được Kinh Châu ở phía bắc thì chỉ có lợi.

Triệu Húc lập tức tới quận Ba Thủy tiến hành tập hợp binh lính .

Binh lính ngoại trừ Đản Tử là tân binh, còn lại hầu hết đã là những tay lão luyện đã từng trải qua không ít trận đấu, nhưng dựa theo lời của tướng quân Triệu Húc mà nói, trận chiến trước kia đều là đánh người một nhà, lần này chính là lần đầu tiên nghênh đón Hung Nô, đây chính là kẻ thù bên ngoài.

Đặc biệt là mấy ngày gần đây có rất nhiều dân chúng từ nơi khác, bọn họ đều miêu tả Hung Noi giống như quỷ ở âm tào địa phủ bò ra, miêu tả đến là sinh động, khiến cho không ít tướng sĩ nghe được cũng sợ hãi.

Triệu Húc hừ lạnh một tiếng nói: "Đều là người có m.á.u có thịt, bọn họ giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, chẳng lẽ chúng ta kém hơn bọn họ?"

Các tướng sĩ ở đây đều hô to: "Không sợi"

Triệu Húc cũng không sợ Hung Nô, vũ khí lạnh dù có lợi hại hơn nữa gặp phải vũ khí nóng chỉ có xong đời.

Hung Nô trước đó ném t.h.i t.h.ể bệnh nhân đậu mùa và dân chúng tướng sĩ để họ bị lây nhiễm, năm ngoái cũng làm thế, thì còn sợ cái gì?

Kiểm tra doanh số xong, Triệu Húc dẫn binh ngồi thuyền đi quận Kinh Châu Phúc An phía nam Trường Giang, hội hợp với châu mục Lục Thiếu Du.

Tiêu Thính Vân sau đó cũng sẽ đi theo.

Trường y cũng phái hơn một trăm tên y sinh đi theo quân sĩ, bọn họ mang theo không ít dược liệu, từ thuốc kháng sinh đến Bạch Vân Nam dược, những tướng sĩ kia cũng biết những y sinh này vô cùng quan trọng, liên đem bọn họ bảo hộ đến vô cùng an toàn.

Cuối cùng một nửa chiến thuyền đều vật phẩm chữa bệnh của trường y từ những vật nhỏ để cầm m.á.u như tăm bông, đến những vật lớn như thuốc kháng sinh, ngoài ra còn có dụng cụ để truyền dịch, ống tiêm đã được tiêu độc được sắp xếp vô cùng cẩn thận.

Loading...