Gia Đình Cùng Biệt Thự Xuyên Thời Gian - 119
Cập nhật lúc: 2025-02-18 09:59:57
Lượt xem: 25
Tiêu Thính Vân biết cả nhà bọn họ giống như có thể nói chuyện với quản gia gì đó, đứng một bên quan sát những chiếc xe kia, cũng không xen vào.
Đã xác định xong mở khóa chiếc xe nào, Đại Bảo thông qua.
Triệu Húc thỏa mãn hét to, tay cầm chìa khóa xe, vô cùng thuận lợi mở cửa xe ở ghế điều khiển, còn nháy mắt ra hiệu với Triệu Hi: "Hi Hi, huynh nghe nói hôm nay không phải muội còn phải đi qua xưởng thủy tinh sao? Ta đưa muội đi."
Xưởng thủy tinh bây giờ chính là kho châu báu của toàn bộ quận Đào Nguyên, trong quận trên dưới đều cần tiền, bọn họ còn đang chờ thương nghị mang sản phẩm thủy tinh ra ngoài kiếm tiên từ quan to hiển quý, cho nên Triệu Hi cực kỳ coi trọng xưởng thủy tỉnh, thường xuyên đi thị sát.
Triệu Hi lắc đầu như trống bỏi, liên tục xua tay: "Không, không được, ta không dám ngồi xe ngươi lái, đáng sợ."
Ca ca nàng thi bằng lái xe khi học đại học, ngày thường cũng không thấy lái, nàng vẫn là không có can đảm đến ngồi.
Triệu Ngôn ở một bên cười nói: "Để ta tới lái."
Dứt lời, Triệu Ngôn vô tình rút chìa khóa xe khỏi tay Triệu Húc, ngồi lên ghế điều khiển.
Triệu Hi hoan hô một tiếng, sau khi hỏi thăm cha mẹ, biết được Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm đều không muốn ngồi, liền tu mình ngồi vào ghế lái phụ.
Triệu Húc đau lòng, một tay khoác lên vai Tiêu Thính Vân: "Đi, để tài xế lão làng dẫn ngươi cảm thụ một chút cái gì gọi là nhanh như chớp."
Triệu Húc mở cửa xe, để cho Tiêu Thính Vân đi lên trước, mọi thứ bên trong xe đều là những thứ mới mẻ đối với hắn, cho dù Tiêu Thính Vân vẫn luôn lạnh nhạt thấy biến không sợ hãi, lúc này cũng không khỏi nhìn nhiều thêm một chút.
Định vị trong xe tất nhiên là không dùng được, các chức năng còn lại thì đều hoàn hảo.
Xe vẫn luôn do Đại Bảo bảo quản, cho nên hiện giờ xe vẫn trong trạng thái đầy điện.
Triệu Ngôn bảo mọi người thắt dây an toàn, kéo phanh tay, tay xoay tay lái xuất phát.
Xe từ gầm gara lái ra ngoài, theo con đường nhỏ bằng phẳng rộng rãi của biệt thự lái ra ngoài.
Đường ở thành mới đều vô cùng tốt, toàn bộ mặt đường đều tu sửa thành đường xi măng, rốt cuộc không cần gặp phải cảnh bùn đất lầy lội khi trời mưa nữa.
Mọi người trong thành trong lòng đều sợ tiên cảnh, cả một đoạn đường dài, thôn Đào Hoa và thôn Hạnh Phúc đều ăn ý không cho phép tư nhân xây nhà ở bên đường, ngoại trừ đội hộ vệ, cho nên con đường này cũng không có người đi đường.
Chân Triệu Ngôn đặt trên chân ga đè mạnh, tốc độ xe chậm rãi tăng lên, phong cảnh ngoài cửa sổ xe không ngừng biến mất cực nhanh.
Tiêu Thính Vân tính toán tốc độ này đã không thua kém gì so với lúc ngựa chạy nhanh nhất!
Xe cách thôn càng gần, dân chúng cũng nhiều hơn.
Những thôn dân chợt nhìn thấy vật thể di chuyển rất nhanh kia, sợ tới mức thiếu chút nữa đặt m.ô.n.g ngồi dưới đất, còn có người hoảng sợ hô to: "Đây là hổ? Mãnh thú!"
Dân chúng tản ra như chim, cửa sổ xe hạ xuống, Triệu Hi vẫy tay với họ: "Đừng sợ, là chúng ta."
Mắt dân chúng rất tốt, liếc mắt một cái liền thấy được người trong xe là một nhà tiên nhân, bước chân chạy trốn rõ ràng dừng lại.
Nếu là tiên nhân vậy thì không cần lo lắng, nghĩ đến đây chắc là tọa kỵ nào đó của tiên nhân đi?
Chỉ là tọa kỵ này thật sự đáng sợ, tốc độ thế mà nhanh như vậy, lại còn có thể ngồi nhiều người.
Có công nhân xưởng đồ sắt nhìn thấy, nhịn không được nói thầm: "Cái này như là giống mãnh thú làm bằng sắt?"
Mãnh thú bằng sắt?
Các tiên nhân có thể ngồi ở trong bụng mãnh thú bằng sắt mà không bị nuốt ăn luôn. Thật là lợi hại.
Dù sao có tầng khoác ngoài của tiên nhân, vô luận bọn họ làm ra chuyện gì không thể tưởng tượng nổi, dân chúng đều sẽ tự mình giải thích lấy, cũng bởi vì sợ tiên nhân, họ cũng không dám ôm ý nghĩ nào không an phận đối với những thần vật này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/gia-dinh-cung-biet-thu-xuyen-thoi-gian/119.html.]
Xe đi đến hướng cửa thành thành mới đang mở, bốn phía cửa sổ xe mở lớn, quan quân thủ thành đầu tiên là hoảng sợ, nhưng xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy là các tiên nhân cũng liền cho đi qua.
Đoạn đường này xe chạy về phía xưởng thủy tỉnh huyện Đào Nguyên, dẫn tới gà bay chó sủa, không ít dân chúng còn không nhịn được quỳ lạy ở hai bên đường.
Xe lái vào xưởng thủy tinh thì dừng lại, Tiêu Thính Vân nhẩm thời gian, vốn chuyến đi này ngồi xe ngựa cũng cần nửa giờ, dùng xe này thế nhưng lại chỉ mất mười phút?
Nếu không phải Triệu Ngôn sợ đụng phải dân chúng, tốc độ còn có thể càng nhanh hơn.
"Tiên nhân, đây là cái thứ gì?" Thanh âm Chu Nguyên truyền đến, hắn vây quanh chiếc xe đi tới đi lui, tay còn có thể cảm nhận được mặt phía trên bốc ra luồng nhiệt khí.
"Xe" Triệu Hi lại hỏi,Ngươi tới đây làm gì?"
Chu Nguyên ha ha cười: "Tiên nhân giấu kín, ta vẫn biết.
Ta nghe nói nơi này là xưởng lưu ly nên đặc biệt đến xem coi giá cả như thế nào, thử xem có thể mua một món lưu ly chân chính đưa cho tổ phụ."
Lần trước hắn đã tặng một túi lụa lưu ly, rốt cuộc cũng không phải là lưu ly thật.
Vốn xưởng lưu ly không cho hắn vào, nhưng nghe nói Chu công tử là đệ tử thân truyền của phu nhân Vương Tuyết Cầm, vì thế liền đồng ý, nhưng lại không cho phép vào bên trong.
Triệu Hi nhìn gã sai vặt phía sau hắn, khóe miệng hơi co giật.
Gã sai vặt kia xách bao lớn bao nhỏ, cả người treo đầy tay nải đựng vàng bạc, chừng này chắc chắn có mấy trăm đến hơn một ngàn lượng.
Triều Thiên Khải hiện giờ không dùng tiên giấy, lưu hành dùng đều là đồng tiền vàng bạc.
Chu Nguyên còn cực kỳ ngượng ngùng: "Không biết ta mang đủ tiền hay không?"
Triệu Hi tram mặc, cảm thấy một đống tiền của hắn có thể mua được một nửa xưởng thuỷ tỉnh.
Triệu Hi nghĩ nghĩ, hỏi: "Ngươi coi trọng cái gì?"
Triệu Hi thấy Chu Nguyên cách cửa sổ, nhìn vào bên trong, cách hơn mười mét có một chiếc bình bảo lục sắc trên giá, Triệu Hi liền để thợ thủ công đem vật đang niêm phong lấy ra.
Nàng đưa cho Chu Nguyên,/Ðưa ta một trăm lượng bạc đi."
Tay Chu Nguyên rục rịch sờ bạc cứng đờ: "222" Đợi chút, một trăm lượng bạc?
Thần vật như thế nhưng chỉ một trăm lượng bạc???
Triệu Hi không nói giá thành của thứ đó nhiều nhất cũng chỉ tốn mấy chục đồng.
Chu Nguyên cảm động đến rối tinh rối mù, chảy nước mắt.
Chu Nguyên nghẹn ngào: "Hi Hi tiên nhân, ngươi đừng ngại quan hệ của chúng ta thân mà bán lỗ tiền cho ta." Loại đồ vật lưu li này giá trị liên thành, hắn không tin chỉ một trăm lượng.
Triệu Ngôn, Triệu Húc, Tiêu Thính Vân ở môt bên cố nén ý cười.
Triệu Hi chỉ nói nàng có lời, bỗng nhiên chuyển giọng hỏi: "Nếu ngươi cảm thấy mắc nợ ta, không bằng đồng ý một yêu cầu của ta?" Chu Nguyên to mò, Triệu Hi nhếch môi nói mấy câu.
Sau đó Chu Nguyên trả một trăm lượng, cẩn thận từng li từng tí nâng cái bình bảo lục sắc lưu ly rời đi, xưởng lưu ly cũng không đóng gói chiếc bình vào cái hộp nào, nhưng Chu Nguyên cũng cảm thấy đó là việc theo lẽ thường.
Cũng chỉ một trăm lượng, còn đòi hộp cái gì?
Hộp trang trí hắn tự chuẩn bị là được.
Bởi vì muốn đem bình bảo lưu ly đưa cho tổ phụ, cho nên hôm nay hắn không có trở về trại nuôi heo của mình, mà là trở về nhà.