Chương 61
Tống Ngọc Lan mặc áo phao trắng bước ra ngoài ngó xem tình hình. Thấy thời tiết khá lạnh.
Cô gọi bà nội Tống và Lưu Xuân cùng mặc áo phao vào.
Ba người đều mặc áo phao mỏng nhẹ, đi đến chỗ mà chị lễ tân chỉ. Ở đó thực sự có vài người phụ nữ đang bày bán trứng và gạo. Tống Ngọc Lan nhìn quanh, thấy không ai bán quần áo, liền tìm một chỗ trống và cùng mọi người treo quần áo lên.
Chưa treo xong thì đã có người đến hỏi giá.
“Ô, áo bông này bán bao nhiêu?”
Tống Ngọc Lan lập tức tiến tới, nở nụ cười chân thành: “Chị đúng là có con mắt tinh tường đấy. Đây là mẫu áo bông mới nhất từ Quảng Đông. Em vừa mở hàng nên tính cho chị giá gốc luôn, chỉ cần trả cho em số tiền này là được.”
Tống Ngọc Lan khéo léo ra hiệu bằng tay, bày ra vẻ chân thành.
Giá nhập áo bông là 9 đồng, Tống Ngọc Lan không định kiếm lời nhiều, cô ra giá 25 đồng cho người phụ nữ.
So với áo bông xấu xí ở cửa hàng bách hóa có giá 60 đồng, thì giá này đã là quá rẻ rồi.
Hơn nữa, thái độ của Tống Ngọc Lan còn rất niềm nở.
Người phụ nữ thấy chiếc áo len đỏ tươi mà Lưu Xuân vừa treo lên, ánh mắt sáng lên.
Thời này, màu đỏ, đen, trắng có sức hút kỳ lạ.
Tống Ngọc Lan kéo khóa áo khoác của mình, để lộ chiếc áo len màu hồng bên trong: “Chị ơi, hai chúng ta thật sự có mắt thẩm mỹ giống nhau đấy. Đây là áo em mặc thử, chị mặc còn đẹp hơn em nhiều.”
Nói xong, cô đưa chiếc áo len đỏ tươi cho người phụ nữ.
Người phụ nữ cầm chiếc áo len đỏ lên thử trước ngực, rồi nhíu mày nhìn trái nhìn phải.
Tống Ngọc Lan nhanh chóng hiểu ý, lấy từ dưới cùng ra một chiếc gương nhỏ nửa người.
Phụ nữ mua áo nhất định phải soi gương, tưởng tượng xem khi mặc lên sẽ ra sao thì mới có động lực mua.
Bên kia, những chiếc áo len màu sắc tươi sáng mà Lưu Xuân vừa treo đã thu hút vài người phụ nữ dừng chân hỏi han.
Tống Ngọc Lan thấy bà nội và Lưu Xuân dù trả lời còn ấp úng nhưng cũng đang làm đúng những gì cô đã dặn trước.
Cô liền tập trung tiếp tục phục vụ người phụ nữ đang thử chiếc áo len đỏ trước gương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-61.html.]
“Cổ chị dài, mặc kiểu áo len cổ lửng thế này vừa giữ ấm mà không làm cổ ngắn đi.”
Tống Ngọc Lan khen đúng điểm mạnh nhất của người phụ nữ, tránh đề cập đến khuyết điểm.
Quả nhiên, người phụ nữ gật đầu, tỏ vẻ đồng tình: “Từ nhỏ tôi đã có cổ dài, đi học còn bị gọi là hươu cao cổ.”
Người phụ nữ cầm chiếc áo bông đen và áo len đỏ: “Tôi lấy hai cái này.”
Tống Ngọc Lan hạ giọng, “Em vẫn nói như cũ, chị là khách đầu tiên, em chỉ lấy chị số tiền này thôi.”
Người phụ nữ nhìn số tiền 55 đồng mà Tống Ngọc Lan ra hiệu, rồi nghĩ đến giá áo ở cửa hàng bách hóa đều đắt hơn nhiều, cô ấy hài lòng gật đầu và đưa ngay 60 đồng.
Tống Ngọc Lan nhanh chóng lấy một chiếc túi đen, đóng gói quần áo cẩn thận cho khách, rồi lấy từ túi ngang hông ra tiền lẻ và rút từ túi bên cạnh một chiếc dây buộc tóc đỏ tươi đưa cho người phụ nữ: “Mong chị lần sau lại ghé nhé!”
Chiếc dây buộc tóc là quà tặng mà Tống Ngọc Lan chuẩn bị riêng, cô không nói tặng miễn phí để khách nghĩ rằng chỉ mình cô ấy có loại này.
Dây buộc tóc mỗi chiếc có giá 8 xu, tặng kèm cũng không lỗ, khách lại nghĩ mình được lợi vài hào.
Sau khi bán được cho khách đầu tiên, tiếp theo liền rất thuận lợi.
“Áo len đều được dùng máy dệt cẩn thận, kiểu dáng độc đáo. Hàng này là hàng ông chủ gửi ra nước ngoài, em lấy một ít về mặc, không ngờ lấy hơi nhiều nên đành phải mang ra bán.”
Giọng của Tống Ngọc Lan tuy nhỏ nhưng những người đứng quanh quầy đều nghe rõ.
Người dân những năm 80 luôn có một sự ngưỡng mộ đặc biệt đối với những thứ đến từ nước ngoài.
Đám phụ nữ càng lúc càng tấp nập mua hàng.
Giá nhập áo len là 12 đồng, Tống Ngọc Lan chủ yếu bán áo len nên định giá 39 đồng. Với khách đầu tiên, cô đã thực sự giảm giá, chỉ lấy 30 đồng, giảm 9 đồng.
Cô đã dặn kỹ bà nội Tống và Lưu Xuân rằng giá này sẽ không thay đổi.
Nếu khách mua nhiều thì để khách tự thương lượng với cô.
Lúc đầu bà nội Tống và Lưu Xuân còn hoài nghi liệu với mức giá cao như vậy thì quần áo có bán được không, nhưng họ vẫn làm theo lời dặn của Tống Ngọc Lan. Sau khi cả hai bán được vài món, họ bắt đầu tự tin hơn, nói chuyện với khách hàng cũng trở nên trôi chảy hơn.
Vào những năm tháng bùng nổ kinh tế, 39 đồng một chiếc áo len không hề rẻ, nhưng mọi người đều đã dồn ép chi tiêu hàng ngày xuống mức tối thiểu, dành dụm tiền để chờ cơ hội chi tiêu lớn. Tống Ngọc Lan nhận ra rằng, hai tháng trước tết chính là cơ hội vàng đó.
Ngay lập tức, gian hàng của họ thu hút đông đảo người qua lại, từ công nhân tan ca đến những phụ nữ đi chợ.
Một phụ nữ trẻ với khuôn mặt hơi đỏ rụt rè tiến đến gần Tống Ngọc Lan, chỉ vào chiếc áo len màu hồng cô đang mặc và khẽ hỏi: “Còn áo màu này không?”