Chương 60
“Nhưng chính vì con là con trai mẹ nên mẹ mới phải lo cho tương lai của con!”
Giọng nói ở đầu dây bên kia vẫn lạnh lùng, khiến Lục Trạch Dân cảm thấy ngọn lửa tức giận trong lòng sôi sục.
“Con có thể không làm con trai mẹ. Nếu chuyện với nhà họ Đoạn còn tiếp diễn trước tết thì giữa mẹ và con coi như chấm dứt. Mẹ với bố vẫn còn trẻ, có thể sinh thêm một đứa nữa.”
Nói xong, Lục Trạch Dân dập máy.
Bà ngoại của anh thở dài: “Cãi nhau suốt 5 năm rồi mà vẫn chưa xong. Thật không biết hai mẹ con các cháu làm sao lại cứng đầu như nhau.”
Lục Trạch Dân mỉm cười với bà, ánh mắt dịu lại: “Đây là chuyện giữa cháu và mẹ, bà đừng lo nữa.”
“Bà đâu thể lo nổi chuyện của các cháu. Tối nay cháu muốn ăn gì, để bà bảo Trương tẩu nấu cho. Ông cháu đi đánh cờ với chú Lưu, chắc tối nay không về ăn đâu.”
“Không sao, tối nay cháu không bận, để cháu vào bếp nấu vài món cho bà thử tay nghề của cháu nhé.”
“Cho anh món sườn xào chua ngọt nhé.” Từ thư phòng vọng ra tiếng của Chu Thế Văn.
---
Con tàu cũ đến Bạch Sa vào 6 giờ chiều hôm sau, khi đó không còn chuyến xe khách nào đi về huyện nữa.
Hơn nữa, họ mang theo quá nhiều hàng hóa nên không thể ngồi xe khách được.
Vấn đề này Tống Ngọc Lan đã tính trước. Cô định thuê hẳn một chiếc xe tải nhỏ để chở tất cả mọi người về huyện.
Dù xe cộ trong huyện còn ít, nhưng thành phố đã phát triển khá tốt, việc tìm một chiếc xe tải không phải là quá khó.
Ngay cạnh ga tàu cũng có nơi cho thuê xe tải.
Tống Ngọc Lan dặn dò Tống Đại Cường vài câu, rồi để ông ấy đi lo liệu việc này.
Cuối cùng, họ thuê được một chiếc xe tải nhỏ với giá 100 đồng để chở tất cả mọi người và hàng hóa về huyện.
Tống Ngọc Lan trả thêm 10 đồng nữa để nhờ tài xế ghé qua chợ đồ cũ một vòng để cho cô mua thêm vài cái móc áo và thanh treo quần áo.
Điều này làm bà nội Tống xót xa, mới kiếm được tiền mà đã tiêu nhanh như nước. Tống Ngọc Lan phải an ủi mãi thì bà mới đỡ buồn.
Chiếc xe tải chạy nhanh hơn xe khách rất nhiều, hành trình đáng ra mất 5 tiếng giờ rút ngắn còn hơn 3 tiếng thì đã về tới huyện.
Khi họ đến nơi thì vẫn chưa quá muộn. Sau khi đưa ra giấy giới thiệu, họ vào ở trọ tại tầng một của nhà khách, rồi tắm rửa và đi ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-60.html.]
Sáng hôm sau, trời chưa sáng hẳn thì Tống Ngọc Lan đã trằn trọc không ngủ được nữa.
Nghe thấy tiếng động từ giường bên cạnh, cô bật đèn lên và nhìn thấy bà nội Tống cũng đang trằn trọc nhìn mình.
Tống Ngọc Lan bật cười: “Bà ơi, nếu không ngủ được thì dậy thôi ạ.”
Bà nội Tống nhanh chóng ngồi dậy và mặc quần áo: “Bà chỉ lo không biết có bán hết đống hàng này không.”
Thực ra trong lòng Tống Ngọc Lan cũng không chắc lắm. Dù sao cô sinh năm 1980, phải bắt đầu từ năm 1990 trở đi thì trí nhớ của cô mới rõ ràng hơn.
Nhưng cô cố tỏ ra tự tin: “Đương nhiên là bán được rồi, bà cứ tin cháu!” Nói rồi cô lăn ra khỏi giường, nhanh chóng rửa mặt, chải tóc và cột thành một búi tròn đáng yêu.
Sau đó, cô chọn từ trong túi một chiếc áo len màu hồng nhạt hơi rộng làm áo trong, phối với quần bò ống loe màu xanh nhạt, và khoác một chiếc áo phao trắng tinh dài đến gối ở bên ngoài.
Phối quần áo thế này vừa tươi tắn, vừa mang lại cảm giác thoải mái, tự nhiên.
Đứng trước gương, Tống Ngọc Lan ngắm nghía bản thân và cảm thấy rất hài lòng với diện mạo của mình.
Cô không khỏi gật gù và tự nhủ: “Giá mà bây giờ có tuyết rơi thì mọi người sẽ thấy ngay sự ấm áp của chiếc áo phao này.”
Bà nội Tống lặng lẽ quan sát cháu gái, trong ánh mắt tràn đầy sự yêu thương và xót xa: “Theo kinh nghiệm của bà thì chắc mấy ngày nữa là tuyết rơi thôi.”
Tống Ngọc Lan gật đầu, cô và bà nội không ngủ được nên dậy sắp xếp lại đống quần áo.
Bà nội tháo quần áo ra treo lên, còn Tống Ngọc Lan dùng bàn là nhúng nước nóng để ủi phẳng.
Ưu điểm của loại bàn là này là không cần điện, điều này rất hữu ích vì nhà khách lúc này không có ổ cắm phổ biến như sau này. Khi mua bàn là thì Tống Ngọc Lan đã nghĩ đến điều này.
Nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng.
Nước nóng chỉ ủi được vài ba bộ là hiệu quả giảm hẳn.
Tống Ngọc Lan chọn ủi vài chiếc quần tây dễ nhăn, còn quần bò thì chỉ ủi mỗi đường gấp nếp.
Cô thay nước nóng đến 5 lần, cuối cùng cũng ủi xong một phần.
Bên ngoài trời đã sáng rõ, phòng họ ở ngay tầng một nên rất tiện lợi.
Chị lễ tân của nhà khách nhìn thấy họ mang nhiều quần áo liền biết ngay họ là dân buôn.
Cô ấy chỉ đường cho Tống Ngọc Lan: “Ra khỏi cửa rẽ phải, đi qua một con phố là có chỗ bày hàng.”
Tống Ngọc Lan vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn chị nhiều!”
Lúc này, việc bày hàng rong như đánh du kích, chỗ nào bày được thì bày, miễn là không có ai báo cáo lên thì chẳng có vấn đề gì to tát cả.