Tống Ngọc Lan nghe Dương Lệnh liên tục khen ngợi các chi tiết thiết kế thì mày hơi nhướng lên. Dương Lệnh bình thường có vẻ lông bông, không quan tâm gì, nhưng tầm nhìn trong kinh doanh của anh ấy quả thật rất nhạy bén. Những gì anh ấy nhận xét đều là các xu hướng sẽ thịnh hành trong tương lai.
Tống Ngọc Lan vốn đến từ tương lai, hiểu rõ các xu hướng này là điều hiển nhiên, nhưng Dương Lệnh là người hoàn toàn sống ở thập niên 80, nhạy cảm và có tầm nhìn như vậy thật đáng khâm phục. Không lạ gì khi anh ấy có thể đứng đầu ở một nơi phát triển nhanh như Quảng Đông.
Lô hàng mà Dương Lệnh mang tới lần này, ngoài những chiếc áo khoác dạ từ nhà máy của anh ấy thì còn có các mẫu áo len, quần và váy được các nhà thiết kế chọn từ thị trường, phù hợp để phối cùng áo khoác dạ của cửa hàng.
Nhờ đó mà khi bước vào cửa hàng thì khách hàng sẽ chú ý ngay đến những chiếc áo khoác dạ.
Tống Ngọc Lan còn thấy có cả áo khoác nam. Hôm qua, khi bán hàng thì không ít khách hàng đã hỏi mua áo cho nam giới, nhưng đáng tiếc lúc đó chỉ có mẫu dành cho nữ.
Lúc nói chuyện điện thoại với Dương Lệnh hôm qua, cô chỉ nhắc sơ qua, vậy mà anh ấy lại thực sự làm được.
Áo khoác nam chỉ có hai mẫu, một mẫu dài và một mẫu ngắn, mỗi mẫu có hai màu là xanh hải quân và đen.
Đây đều là những màu không thể thiếu trong thập niên 80. Tống Ngọc Lan hài lòng giơ ngón tay cái về phía Dương Lệnh: “Kiểu dáng đẹp đấy, là do nhà máy của anh làm à?”
Dương Lệnh lắc đầu: “Nhà máy của tôi chỉ làm đồ nữ thôi. Mấy cái này tôi tìm mua từ thị trường, giá sỉ là 65 đồng. Tôi đã kiểm tra rồi, lượng cashmere không thua gì áo khoác nữ, nhưng giá sỉ lại rẻ hơn một nửa. Điều này đủ để chứng tỏ áo khoác nam không bán chạy bằng áo nữ.”
Tống Ngọc Lan gật đầu, đúng như sau này gọi là “thuế hồng”. Dù sản phẩm giống nhau nhưng khi gắn mác sản phẩm dành cho phụ nữ thì giá sẽ cao hơn.
Không phải người bán muốn như vậy, mà giá gốc từ nhà máy đã khác nhau. Người bán chỉ có thể bán với giá cao hơn để kiếm lời.
Chiếc áo khoác cashmere mà Tống Ngọc Lan bán giá 399 đồng có giá gốc khoảng 180-200 đồng. Ở trung tâm thương mại, áo tương tự có giá lên tới 500-600 đồng. Tống Ngọc Lan đã tính toán kỹ, sau khi trừ chi phí vận chuyển, mặt bằng và nhân công thì lợi nhuận của cô không phải quá nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-258.html.]
Thậm chí so với việc bày bán ở chợ huyện Ngọc Lâm thì cô còn kiếm được ít hơn, vì hồi đó lãi một đồng là lãi thực sự.
Nhưng điều Tống Ngọc Lan muốn không chỉ là kiếm một khoản tiền nhanh chóng mà là tạo dựng thương hiệu để sau cơn sốt này thì mọi người vẫn còn nhớ đến cửa hàng thời trang Ngọc Lan, giống như cách mà tiệm bánh ngọt dưới lầu đã làm. Cô không muốn làm một vụ mua bán ngắn hạn.
Và thực tế đã vượt quá mong đợi của Tống Ngọc Lan. Cửa hàng thời trang Ngọc Lan đã trở nên vô cùng nổi tiếng!
Sau khi lô hàng của Dương Lệnh kịp thời đến, Tống Ngọc Lan quyết định tuyển thêm hai nhân viên cho cửa hàng.
Cô sắp xếp để Lý Anh phát phiếu số cho những khách muốn lên tầng hai xem quần áo, mỗi lượt 20 người.
Thời thập niên 80, khi có điều gì mới mẻ thì mọi người đều thích đổ xô vào. Mô hình này của cửa hàng “Ngọc Lan” tạo ra sự tò mò lớn cho khách hàng, giống như các địa điểm nổi tiếng mà mọi người thời hiện đại thường đến check-in vậy.
Dương Lệnh ở lại Bắc Kinh hai ngày, nhưng thậm chí còn không có thời gian để gặp mặt bạn thân Lục Trạch Dân, vì anh ấy quá nóng lòng quay về Quảng Đông để triển khai kế hoạch lớn của mình.
Như lời anh ấy nói là “kinh doanh thì phải biết nắm bắt cơ hội, niềm vui của tôi là kiếm tiền. Anh em thì còn nhiều thời gian để gặp sau.”
Lô hàng mà Dương Lệnh mang đến kịp thời đã giúp “Cửa hàng thời trang Ngọc Lan” tiếp tục cháy hàng. Những bộ quần áo trong cửa hàng nhiều khi chưa kịp treo lên giá thì đã bị những người phụ nữ ở Bắc Kinh đổ xô mua sạch, phần lớn khách hàng đều chọn mua cả bộ đồ đã được Tống Ngọc Lan phối sẵn.
Dù áo khoác nam không đa dạng như áo nữ, nhưng không ngờ bán cũng rất chạy. Nhiều khách hàng nữ khi thanh toán còn tiện tay mua luôn một chiếc áo cho chồng hay người thân.
Giờ chỉ còn hơn 20 ngày nữa là đến tết. Dương Lệnh và Tống Ngọc Lan đã bàn bạc, càng gần tết thì nhu cầu mua sắm sẽ càng tăng mạnh, nhưng tối đa cũng chỉ còn khoảng 10 ngày nữa là bắt đầu cao điểm của mùa xuân. Khi đó, việc vận chuyển hàng hóa sẽ gặp khó khăn.
Vì vậy, họ quyết định phải trữ càng nhiều hàng càng tốt. Nếu bán không hết trước tết thì vẫn còn cả tháng sau tết để bán tiếp.
Tống Ngọc Lan đã chuyển toàn bộ doanh thu bán hàng trong 5 ngày của tháng 12 cho Dương Lệnh, và còn lấy thêm 7.000 đồng từ doanh thu của cửa hàng bánh ngọt để góp đủ số tiền.