Chương 104
Đào Tử vội vã rửa mặt bằng nước, rồi hỏi Tống Ngọc Lan: “Người ở chỗ các em ăn cay lắm à?”
Tống Ngọc Lan gật đầu: “Phần lớn là thế.”
Đào Tử cũng gật gù, khuôn mặt lộ vẻ như đang chuẩn bị tinh thần đối mặt với thử thách: “Chị thích ăn cay lắm.” Không biết cô ấy đang nói cho Tống Ngọc Lan nghe hay đang tự trấn an mình.
Suốt bữa ăn, Đào Tử phải uống đến tám cốc nước, mắt, mũi và môi đều đỏ rực.
Tống Ngọc Lan nghi ngờ rằng Đào Tử đã uống nước tới no bụng luôn rồi. Khi Đào Tử đứng dậy đi lấy thêm nước, Tống Ngọc Lan khẽ nói: “Đào Tử không ăn được cay.”
“À, bà không để ý, lần sau bà sẽ không cho ớt nữa.” Bà nội Tống cũng không ngờ Đào Tử thậm chí còn không thể ăn được chút ớt trong đĩa rau cải.
Buổi chiều, Tống Ngọc Lan ngồi ở nhà học bài ôn thi, còn bà nội Tống dọn dẹp nhà cửa, Đào Tử thì ra ngoài tìm cơ hội kinh doanh tất da chân.
Đào Tử là người địa phương, đã bán quần áo hơn một năm nên quen biết không ít chủ cửa hàng. Chỉ trong vòng hai giờ mà cô ấy đã tìm được ba nhà cung cấp. Trong đó có một chủ cửa hàng còn mạnh miệng tuyên bố, chỉ cần chất lượng hàng luôn ổn định thì cô ấy sẽ hợp tác lâu dài.
Cuối cùng, giá của tất da chân được chốt là 2 đồng 6 hào.
Giá gốc 9 hào, bán ra liền lãi được 1 đồng 7.
Đào Tử đưa cho Tống Ngọc Lan 850 đồng kiếm được từ 500 đôi tất.
Trên đường về, hai người đã bàn bạc kỹ. Việc bán quần vốn là do Đào Tử tự tìm ra cơ hội, cô ấy còn mua xe để làm ăn, lúc này vẫn nợ gia đình 5.000 đồng tiền mua xe.
Tống Ngọc Lan không tham gia vào việc buôn bán quần áo.
Về phần tất da chân, ban đầu Tống Ngọc Lan định chia đôi lợi nhuận, nhưng Đào Tử nhất quyết không chịu, bảo rằng Tống Ngọc Lan tính toán quá kỹ, liệu có phải cô định bỏ rơi Đào Tử mà tự kinh doanh một mình hay không.
Cuối cùng, hai người đạt thỏa thuận, lợi nhuận từ quần áo và tất da chân sẽ được chia riêng cho mỗi người.
Đào Tử biết rằng Tống Ngọc Lan chỉ có thể ở lại đây một tháng, nên cô ấy cố gắng tranh thủ tối đa thời gian kiếm tiền, đẩy lịch ba ngày một chuyến thành hai ngày một chuyến. Buổi sáng khởi hành đến Bằng Thành, bán hàng xong thì buổi tối có thể quay lại Quảng Đông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-104.html.]
Ngày hôm sau sẽ chuẩn bị tất da chân và hàng hóa.
Vì thế, Tống Ngọc Lan chỉ còn những ngày Đào Tử chuẩn bị hàng để có thể ôn bài.
Buổi sáng, Tống Ngọc Lan dành thời gian học thuộc bài, buổi chiều thì làm bài tập.
Bà nội Tống năm nay đã hơn 60 tuổi, nhưng vẫn còn khỏe mạnh. Bà đã quen với việc làm nông, nên không thể ngồi yên một chỗ. Bà liền đi theo Đào Tử bận rộn ở Quảng Đông.
Tống Ngọc Lan chỉ cần theo Đào Tử chạy chuyến đến Bằng Thành.
Thời tiết ngày càng nóng.
Chuyến đi đến Bằng Thành kéo dài cả ngày: lái xe, bán hàng, rồi lại đi lấy hàng tất da chân. Nửa tháng trôi qua, họ gần như chỉ ăn uống qua loa, bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi.
Ba người ai cũng gầy đi rõ rệt, bà nội Tống và Đào Tử còn đen sạm hẳn, chỉ có Tống Ngọc Lan là vẫn giữ được làn da trắng sáng. Mỗi lần ra ngoài, cô đều phải dùng phấn nền màu đen bôi lên mặt và mặc quần áo vá chằng vá đụp để hóa trang.
Khi chất đầy 2.000 đôi tất da vào cốp xe, đó là lô hàng do Tiểu Hắc đã kêu gọi toàn bộ phụ nữ và người già trong thôn hoàn thành trong vòng hai ngày.
Tiểu Hắc mời Tống Ngọc Lan và Đào Tử vào nhà ăn cơm rồi đi.
“Các cô đã đến nhiều lần mà chưa ăn bữa nào, hôm nay nhất định phải ở lại ăn cơm rồi hãy đi!”
“Thật sự là không kịp rồi, chỉ còn hơn một tiếng nữa là cửa khẩu đóng cửa, chúng tôi phải lên đường. Hơn nữa, nhìn trời có vẻ sắp mưa, nếu không đi ngay thì chúng tôi sẽ không kịp mất” Đào Tử nhìn đồng hồ rồi từ chối.
Tiểu Hắc nhanh như chớp chạy vào nhà, rồi lại vọt ra chỉ trong nháy mắt, trên tay cầm hai bát lớn.
Trong bát đầy ắp các loại thịt kho, có thịt heo kho đậm màu, tỏa mùi thơm phức; còn có thịt ngỗng mềm mại, béo ngậy nhưng không hề ngấy.
“Đem theo mà ăn trên đường! Đây là thịt kho do bà con trong làng hầm suốt đêm qua.” Tiểu Hắc vừa nói vừa đưa hai bát thịt đến trước mặt Tống Ngọc Lan, cười tươi như hoa để lộ hàm răng trắng đều, ánh mắt đầy chân thành.
Giờ Tiểu Hắc không cần phải ra chợ bán hàng nữa. Tống Ngọc Lan và Đào Tử cứ hai ngày lại đến thôn Trừng Hải lấy hàng. Sau khi Tiểu Hắc báo cáo với trưởng thôn, ông trưởng thôn đã để anh ấy toàn quyền đàm phán với Tống Ngọc Lan.
Những phụ nữ và người già trong làng lúc đầu còn bán tín bán nghi, nhưng khi thấy lần nào Tống Ngọc Lan cũng thanh toán đầy đủ rồi đưa tiền đặt cọc thì họ đã hoàn toàn tin tưởng.
Mọi người trong làng tối qua đã cùng nhau bàn bạc, thức suốt đêm để làm món thịt kho gửi tặng Tống Ngọc Lan và Đào Tử như một cách bày tỏ lòng cảm ơn.