Đoàn trưởng Lục ! Hôn nhân mỹ mãn ! - 719
Cập nhật lúc: 2025-09-03 15:22:32
Lượt xem: 164
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Hải Châu định từ chối nữa thì Lục Nhược Linh nhanh chóng ngắt lời, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô cháu gái khuyên nhủ.
“Hải Châu, cháu cứ nhận . Thím cháu là thẳng tính, thích vòng vo . Thím cho là thật lòng cho, thím với cháu thế nào, trong lòng cháu hiểu là .”
Chị dâu thứ cũng tặng cho cô một căn nhà ở Kinh Thành, vì Lục Nhược Linh chẳng hề ghen tị. Cô chỉ cảm thấy đó là tình yêu thương của chị dâu dành cho các chị em nhà chồng, cho họ một sự đảm bảo, mong họ sống .
Nghe cô , Lục Hải Châu mới gật đầu đồng ý nhận món quà.
Dương Niệm Niệm tuy tiếp xúc nhiều với Hải Châu nhưng cô cô bé thiện tâm, hề tham lam. Quan Ái Liên dạy dỗ các con .
Cô kéo tay Hải Châu lên phía , “Thế mới chứ. Người một nhà thì cần khách sáo. Đi thôi, cháu xem thích căn nào thì chúng lấy căn đó.”
Chỉ cần khác toan tính với cô, tìm đến để xin xỏ thì cô vẫn luôn rộng rãi.
Lục Hải Châu bao giờ nghĩ rằng thím sẽ cho của hồi môn là một căn nhà, điều ở quê họ gần như là chuyện tưởng. Nhà gả con gái, tiền thách cưới còn nhà đẻ giữ , cùng lắm thì cho theo hai cái chăn của hồi môn là nhiều.
Thế mà cô út thì tặng cô chiếc đồng hồ hiệu Mai Hoa, còn thím thì cho hẳn một căn nhà. Tất cả những điều đều là tình yêu thương dành cho cô. Lòng cô cảm động vô cùng, và một nữa, cô bắt đầu d.a.o động với sự lựa chọn của .
Phải , nhà chồng tương lai đến một cái đồng hồ trăm tệ cũng mua cho cô, Kiến Bằng còn luôn than nghèo kể khổ mặt cô, rằng cha nuôi vất vả, hứa hẹn sẽ đối với cô. Cô ngại ngùng, dám đòi hỏi thêm nên đành chấp nhận mua đồng hồ nữa.
Giờ nghĩ , nhà chồng tiền, mà là cho. Số tiền mua máy may dư sức mua đồng hồ .
đám cưới cận kề, cô chỉ thể tự an ủi bản đừng nghĩ nhiều nữa. Nếu bây giờ hủy hôn, thể diện của gia đình sẽ mất hết.
Thủ tục giấy tờ những năm khá nhanh. Chỉ mất một buổi sáng là xong xuôi các thủ tục cơ bản. Dương Niệm Niệm trao chìa khóa nhà cho Lục Hải Châu và nhẹ nhàng dặn dò:
“Hải Châu, nhà thì thím mua cho cháu . Còn mấy thủ tục lặt vặt , với việc trang hoàng thì vợ chồng cháu tự lo nhé. Cháu chỉ cần nhớ một điều thôi: nhà chỉ là sự tự tin của đàn ông, mà còn là sự tự tin của phụ nữ. Sau dù gia đình gặp khó khăn gì, trong vòng hai mươi năm tới, tuyệt đối bán căn nhà , cháu nhớ ?”
Lục Hải Châu siết chặt chiếc chìa khóa trong tay, gật đầu thật mạnh: “Thím, cháu nhớ ạ.”
Lục Nhược Linh nghĩ mãi về mới dịp ba chơi với như thế, bèn đề nghị: “Chị dâu, bây giờ chúng ăn cơm nhé? Hôm nay em mời.”
Dương Niệm Niệm gật đầu: “Được thôi, nào!”
Ba cùng xuống lầu. Lục Nhược Linh hỏi: “Hải Châu, cháu trong thành quán ăn nào ngon ?”
“Đi về phía đông một lúc, một quán ăn khá ngon, Kiến Bằng đưa cháu đến ăn .” Lục Hải Châu trả lời.
Dương Niệm Niệm thuận miệng hỏi: “Cô cháu , công việc gì?”
Lục Hải Châu thật thà đáp: “Anh cũng là giáo viên ở trường học, dạy môn Toán ạ.”
Dương Niệm Niệm “” một tiếng gật đầu. Ba xuống lầu, thẳng đến quán ăn Lục Hải Châu để ăn cơm, đó xe trở về thị trấn, xe bò về thôn.
Mọi trong nhà đều ăn cơm trưa xong, đang bận rộn chăn mới cho Lục Hải Châu ở sân. Quan Ái Liên thương con gái, lấy cái may mắn nên sáu chiếc chăn bông. Số chăn hồi môn coi là nhiều nhất cả làng.
Thấy Dương Niệm Niệm và Lục Nhược Linh về, cô liền đón tiếp hai nhà nghỉ ngơi : “Hai nghỉ một lát , lát nữa mỗi cầm kim khâu hai mũi là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doan-truong-luc-hon-nhan-my-man/719.html.]
Dương Niệm Niệm những chiếc chăn cưới thêu hoa mẫu đơn đỏ thắm, khen: “Những chiếc chăn quá.”
Quan Ái Liên Dương Niệm Niệm khen thì trong lòng vui sướng. Em dâu con mắt thẩm mỹ hơn cô, em dâu thì chắc chắn là thật. Cô : “Cũng may là bây giờ, chứ mấy năm thì mấy thứ gì mà sắm.”
Dương Niệm Niệm nhà chính thấy Lục Thời Thâm và , bèn hỏi: “Thời Thâm và ạ?”
Quan Ái Liên đáp: “Đi vườn cây, chắc lát nữa sẽ về thôi.” Cô nhấc ấm bàn lên định rót nước cho Dương Niệm Niệm, nhưng thấy ấm cạn, cô : “Niệm Niệm, Nhược Linh, hai chơi một lát, chị bếp đun nước pha .”
Lục Hải Châu theo Quan Ái Liên, : “Mẹ, để con phụ nhóm bếp.”
Hai cùng bếp, Lục Hải Châu vén ống tay áo lên, khoe với : “Mẹ , đây là đồng hồ cô út tặng con.”
Quan Ái Liên ngạc nhiên cầm tay con gái lên xem xét: “Trời ơi! Cô con mua cho con đồng hồ Mai Hoa á? Cái bao nhiêu tiền ?”
Lục Hải Châu đáp: “Gần bốn trăm ạ.”
Quan Ái Liên trợn tròn mắt, suýt rớt tròng: “Sao mà đắt thế? Mẹ nhớ chị dâu con mua đồng hồ cũng tốn nhiều tiền thế ! Hay là hai đứa lừa … Cô con nuôi hai đứa nhỏ ở Kinh Thành khó khăn , để cô con tiêu pha nhiều ?”
“Giờ giá lên ạ.” Lục Hải Châu chần chừ một chút, nhỏ, “Mẹ, thím còn tặng con một căn nhà nữa.”
“Con cái gì?” Quan Ái Liên tưởng nhầm, “Con nữa, thím con cho con cái gì?”
Lục Hải Châu rụt cổ , giọng càng nhỏ hơn: “Một căn nhà ạ.”
Quan Ái Liên kích động suýt ngất xỉu. Cô đoán em dâu sẽ tặng quà cho con gái, cũng em dâu tay hào phóng, nhưng thể ngờ em dâu tặng hẳn một căn nhà.
“Thế mà con cũng nhận ?”
Lục Hải Châu chột gật đầu: “Thím đây là sự đảm bảo cho cuộc sống hôn nhân của con, căn nhà là sự tự tin của phụ nữ.”
Quan Ái Liên tức đến nỗi năng lộn xộn, đầu tiên là sững sờ, đó nghiêm túc cảnh cáo con gái: “Trời đất ơi… Hải Châu, nếu con mà hiếu thuận với chú thím, còn cả cô út và dượng, thì sẽ nhận con gái nữa. Con thể hiếu thuận với , nhưng nhất định hiếu thuận với họ.”
Lục Hải Châu chân thành gật đầu: “Mẹ, yên tâm, cả đời con sẽ quên ơn họ với con.”
Cuộc đối thoại của hai Mã Tú Trúc ngoài cửa thấy hết. Bà tức giận đến mức thở phì phò, chạy thẳng nhà chính tìm Dương Niệm Niệm và Lục Nhược Linh để tính sổ.
Vừa bước phòng, bà quát lớn: “Hai đứa thiếu cái đầu đấy? Cái đồng hồ mấy trăm bạc, bảo mua cho Hải Châu là mua. Đồng hồ mua thì thôi , mua cái 100 thì cũng chẳng gì, mà hai đứa còn tặng đồng hồ Hoa Mai ? Lại còn tặng một căn nhà? Con gái gả cũng như bát nước hắt , hai đứa cho nó của hồi môn nhiều như , tất cả đều thuộc về nhà khác ?”
“Nếu hai đứa cái tâm đó, thì mua thêm nhiều tài sản cho thằng Hải Thiên , tiền tiêu cho nó thì tất cả vẫn là đồ của Lục gia chúng . Cho Hải Châu thì ích gì? Tất cả đều chui túi ngoài thôi!”
Lục Nhược Linh thích những lời . Cô cũng là phụ nữ, cũng con gái. Cô cũng định chờ con gái kết hôn sẽ tặng nhà như chị dâu thứ. Thế nên cô phản bác: “Mẹ, Hải Châu tuy lấy chồng, nhưng m.á.u chảy trong nó cũng là m.á.u của chị cả, nó cũng là Lục gia chúng . Căn nhà và đồng hồ đều là của nó, nó những thứ , nhà chồng mới dám coi thường, cũng sẽ khinh khi.”
Mắt Mã Tú Trúc suýt lồi , bà kích động đến mức nước bọt b.ắ.n tứ tung: “Đây là cho , lưng còn nhạo các con ngu ngốc thế nào. Nhà cho năm mươi bạc tiền cưới mà lấy một cô vợ, còn cả đồng hồ mấy trăm bạc và một căn nhà, mơ cũng tỉnh giấc. Ngày thường tưởng các con khôn khéo lắm, ngờ đứa nào cũng ngu hơn đứa nào.”
“Các con mau trả đòi đồng hồ và căn nhà !”