Ngô Thanh Hà giọng hờ hững của trai, liền cùng suy nghĩ với bố , cho rằng đây chỉ là chuyện cãi cọ vặt vãnh giữa hai cô gái, chẳng đáng để bận tâm. Cô bực bội :
“Phụ nữ thì ? Anh thử nghĩ xem, tùy tiện một phụ nữ nào cũng thể bắt nạt em gái của , thấy mất mặt ? Người ở lưng, nhạo nhà họ Ngô chúng hèn nhát đến mức nào .”
Ngô Thanh Chí vẫn đang cố suy nghĩ từng cái tên ở . Thấy trai im lặng, Ngô Thanh Hà bèn ôm lấy cánh tay lắc lắc, đ.ấ.m xoa :
“Anh, giúp em dạy dỗ Dương Niệm Niệm ? Nếu giúp em, em cũng sống nữa! Chị cả bắt nạt đến mức rời khỏi Kinh thành , giờ chẳng lẽ để em gái nhỏ của cũng bắt nạt đến c.h.ế.t ?”
Không đợi Ngô Thanh Chí chuyện, một giọng sắc lạnh đột ngột vang lên lưng cô. “Cô ai?”
Ngô Thanh Hà đầu , khinh thường . “ chuyện với , liên quan gì đến cô? Đừng tưởng ngủ với một đêm mà quyền xen chuyện nhà . Người ngủ với nhiều lắm, cô là cái thá gì? đánh cô, là cô nên thắp hương tạ ơn trời đất !”
Một phụ nữ dơ bẩn, dựa mà dám bước chân cửa nhà họ Ngô?
Ngô Thanh Chí nhắc nhở, “Thanh Hà, chuyện cho tử tế.”
Ngô Thanh Hà chẳng những tử tế, mà còn tiếp tục xằng bậy. “Anh, thể đừng tùy tiện mang mấy phụ nữ bẩn thỉu về nhà ? Chơi bời ở ngoài thì thôi, còn dám mang cả nhà, thấy đen đủi ? Nếu chị dâu , đến lúc đó ầm lên, nhờ bố phân xử cho xem.”
Thấy cô lời, Ngô Thanh Chí lớn giọng quát: “Thanh Hà, chuyện chú ý lời lẽ một chút!”
Người phụ nữ mắt khác hẳn với những từng chơi. Cô là bà chủ của mấy cửa hàng thời trang, là một nữ cường nhân cần dựa dẫm đàn ông. Mối quan hệ giữa hai dây dưa rắc rối, đơn giản chỉ là tình nhân.
Ngô Thanh Hà thấy trai vì một phụ nữ xa lạ mà quát mắng , bỗng thấy tủi vô cùng. “Anh, vì một đàn bà dơ bẩn mà mắng em ư?”
Ngô Thanh Chí định gì đó thì Dương Tuệ Oánh chen . “Thanh Chí, để em chuyện với em gái của một lát.”
Nói , cô tới, xuống bên cạnh Ngô Thanh Hà.
Ngô Thanh Hà lộ vẻ chán ghét, gắt gỏng: “Ai cho cô ? Mau tránh !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doan-truong-luc-hon-nhan-my-man/594.html.]
Dương Tuệ Oánh hề tức giận, ngược còn ôn tồn : “Thanh Hà đúng ? Cô đừng vội nóng giận, hỏi một chút, cô tên là Dương Niệm Niệm ? Có cô dáng , lớn lên xinh xắn lắm ? Chồng là quân nhân?”
Vẻ tức giận mặt Ngô Thanh Hà dần chuyển thành nghi hoặc. “Cô cũng quen cô ư?”
Dương Tuệ Oánh một tiếng. “Đương nhiên quen. Nếu cho cô cô là ai, lẽ các sẽ còn thấy xa lạ nữa.”
“Nói ?” Ngô Thanh Chí cảm thấy điều gì đó trong đầu đang dần trở nên rõ ràng.
“Đừng úp mở nữa, nhanh lên!” Ngô Thanh Hà thiếu kiên nhẫn.
Dương Tuệ Oánh cố ý lộ vẻ khó hiểu, hai em họ và hỏi: “Chuyện Dư Thuận đuổi Giang thành phát triển, nguyên nhân phía các ?”
Ngô Thanh Chí câu , bỗng nhiên hiểu . “Dư Thuận đuổi khỏi Kinh thành là vì cô ?”
Thảo nào cảm thấy cái tên quen thuộc đến .
Vì nguyên nhân Dư Thuận đuổi khỏi Kinh thành mấy vẻ vang, nên nhà họ Dư luôn giấu nhà họ Ngô, chỉ Dư Thuận đến Giang thành phát triển sự nghiệp. Hắn cũng chỉ tin tức một cách tình cờ mà thôi.
Dương Tuệ Oánh gật đầu. “Chính là Dương Niệm Niệm, cô chính là hại Dư Thuận rời khỏi Kinh thành đấy.”
Ban đầu cô còn định đợi quan hệ với Ngô Thanh Chí thiết hơn một chút, ràng buộc sâu hơn một chút, mới chuyện để Ngô Thanh Chí cùng cô đối phó Dương Niệm Niệm. Nào ngờ, ông trời giúp cô .
Xem Ngô Thanh Hà cũng là thù trả. Cả ba họ xem như châu chấu cùng một thuyền.
Nghĩ , cô cố ý cho hai em Ngô Thanh Chí : “Cô thật sự khắc với nhà họ Ngô các . Đầu tiên là hại cả nhà em gái lớn của , giờ hại luôn cả em gái nhỏ của nữa.”