Đoàn trưởng Lục ! Hôn nhân mỹ mãn ! - 586

Cập nhật lúc: 2025-09-01 05:23:24
Lượt xem: 197

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tối hôm đó, cả đoàn chen chúc nghỉ tạm một đêm. Sáng sớm hôm , Dương Niệm Niệm cùng  lên chiếc xe về Kinh Thành.

Khương Dương thấy xe lăn bánh mới yên lòng, cùng Đỗ Vĩ Lập trở về.

Cùng lúc đó, gia đình của bé Đại Ngưu cũng đang chiếc xe khách hướng về Kinh Thành. Hôm , đến khu an , họ gặp quen, vui mừng chuyện vài câu hỏi han tình hình. Đến khi chợt nhớ Dương Niệm Niệm, tìm thì thấy cô nữa.

Nghĩ cô cùng, vợ chồng họ cũng quá lo lắng. Định bụng đợi đến sáng sớm hôm sẽ tìm. Ai ngờ, ban đêm Đại Ngưu lên cơn sốt cao, cứ sốt hạ, vật vã mấy ngày.

Tình hình khá hơn, xe Kinh Thành, mà nhà thì còn gì, ở đây cũng chẳng cách. Hai vợ chồng bàn bạc, quyết định đến Kinh Thành xem . Tới thành phố lớn, cuộc sống của cả nhà lẽ sẽ hơn một chút.

Hai vợ chồng khung cửa sổ, lòng đầy bất an. Phải rời xa nơi chôn rau cắt rốn để đến một thành phố rộng lớn, họ cảm thấy trống rỗng, chỗ dựa.

Đặc biệt là của Đại Ngưu, cô ôm con trai, lo lắng hỏi: “Nếu chúng đến Kinh Thành mà tìm việc , thì bây giờ?”

Bố Đại Ngưu vỗ nhẹ tay vợ an ủi: “Đừng lo, nếu thật sự trụ nổi ở đó, cùng lắm thì về đây. Có tay chân, sợ c.h.ế.t đói .”

Miệng thế, nhưng thực trong lòng  cũng chẳng , liệu quyết định đến Kinh Thành là đúng đắn .

Nghe bố trò chuyện, Đại Ngưu bỗng nhớ điều gì đó. Cậu bé thò tay túi quần, lấy thứ mà Dương Niệm Niệm đưa cho.

“Bố ơi, đây là cô đưa cho con, dặn con đưa cho bố .”

Bố Đại Ngưu ngờ vực cầm lấy chiếc khăn tay, từ từ mở . Vừa thấy đồ vật bên trong, giật vội vàng gói , nhét túi quần. Hắn xung quanh, thấy chú ý, lúc mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Đại Ngưu:

“Thứ đưa cho con từ lúc nào? Sao con với bố ?”

Thấy sắc mặt bố , Đại Ngưu cũng nhận điều sai, cúi đầu lí nhí : “Cô đưa đường đến khu an , dặn con khi tách thì đưa cho bố . Con… con quên mất, giờ mới nhớ ạ.”

“Việc quan trọng như thế mà con cũng quên ?” Bố Đại Ngưu tức giận. Cả một cọc tiền dày cộp, ít nhất cũng hai trăm đồng, mà thằng bé lẳng lặng cất hé răng nửa lời. Mới tí tuổi “nhận hối lộ” thế , lớn lên thì còn thể thống gì nữa? Nếu đang ở xe, nhất định “giáo dục” thằng bé một trận.

Mẹ Đại Ngưu thấy bên trong là gì, chồng mắng con thì chút xót. Cô trách móc: “Đại Ngưu ốm mấy ngày nay, giờ mới đỡ, mắng con gì? Có chuyện gì thì từ từ thôi. Bên trong rốt cuộc là cái gì mà kích động thế?”

Bố Đại Ngưu vơi cơn giận, ghé sát tai vợ nhỏ. Mẹ Đại Ngưu sững sờ, há hốc miệng kinh ngạc, khẽ hỏi: “Cái … cô cho chúng nhiều tiền gì?”

Bố Đại Ngưu nghĩ ngợi phỏng đoán: “Chắc là thấy duyên với Đại Ngưu nên giúp đỡ gia đình chúng . Cô hình như ăn ở Kinh Thành, chồng là quân nhân, chắc ... thiếu tiền.”

Nghe , Đại Ngưu vô cùng cảm kích, cô thở dài : “Vợ chồng họ đúng là xứng đôi thật, chồng của Niệm Niệm là , chỉ là đầu óc vẻ ... bình thường.”

Bố Đại Ngưu đồng tình với cách của vợ, cau mày: “Đừng linh tinh. Người từ xa tới giúp đỡ, bình thường? Niệm Niệm cứu Đại Ngưu, với chúng như , chúng thể là loại vong ơn bội nghĩa, còn lưng.”

Mẹ Đại Ngưu vội vàng thanh minh: “Anh , em hết nóng nảy ? Anh cho rõ ràng. Em Niệm Niệm . Em chỉ thấy chồng cô kỳ quái thôi mà.”

Bố Đại Ngưu là thẳng tính, hiểu vợ gì, bèn hỏi thẳng: “Không bình thường ở chỗ nào?”

Mẹ Đại Ngưu suy nghĩ kỹ hơn, vẻ mặt bối rối : “Anh nghĩ xem! Con trai chúng mới lớn chừng nào, mà chồng của Niệm Niệm dặn Đại Ngưu đối xử với con gái . Thằng bé con trai con gái còn chừng. Hơn nữa, dù con gái thì liên quan gì đến ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doan-truong-luc-hon-nhan-my-man/586.html.]

Nghe đến đây, bố Đại Ngưu cũng thấy kỳ lạ. vì Dương Niệm Niệm cứu con trai, còn cho tiền, chồng cô thì nắn chân cho Đại Ngưu, nên cái “thiên vị” đối với cặp vợ chồng trẻ .

“Người cứu Đại Ngưu , mấy câu ... bình thường cho lắm cũng . Gia đình thể trở thành loại bạc tình bạc nghĩa. Sau ... nếu cháu gái, nhất định nhớ kỹ lời , thương yêu cháu gái hết mực.”

Nói xong, ông còn dặn dò Đại Ngưu: “Con ? Sau cũng trọng nam khinh nữ, thương con gái hết mực đấy!”

Đại Ngưu nhớ lời dặn của Lục Thời Thâm, nào dám lời? Cậu bé gật đầu lia lịa.

Mới tí tuổi đầu mà mục tiêu lớn, lớn lên lấy vợ sinh con gái, sẽ yêu thương hết mực.

Vợ chồng bố Đại Ngưu cũng yên lòng hơn nhiều. Có tiền , dù đến Kinh Thành tìm việc ngay, họ cũng lo cả nhà lang thang đầu đường. Họ tự nhủ, nếu duyên gặp cặp vợ chồng trẻ , nhất định báo đáp thật .

Dương Niệm Niệm hề gia đình Đại Ngưu cũng lên Kinh Thành cùng ngày với . Cô đưa tiền và gặp bé, coi như tâm nguyện thành. Lúc , cô chỉ lo lắng cho Lục Thời Thâm, còn ở Thanh Thành bao lâu nữa.

Cô liếc Mạnh Tử Du bên cạnh, khỏi thở dài một tiếng. Gia đình Mạnh Tử Du điều kiện tệ, hy vọng họ sẽ tìm một bệnh viện để chữa trị cho cô .

Ở ghế , Ngụy Thục Xảo bóng lưng Dương Niệm Niệm, lên tiếng gọi nhưng ngại. Trần Xuân Yến thấy , sốt ruột thúc giục: “Này, hỏi chứ. Giờ hỏi, đến Kinh Thành mỗi một ngả thì còn cơ hội nào nữa? Chị Niệm là bà chủ lớn, ngày thường chắc bận lắm, về Kinh Thành thời gian gặp mặt chúng .”

Nói trắng , họ thuộc cùng một thế giới. Dương Niệm Niệm là bà chủ, còn họ chỉ là những cô y tá bình thường. Trừ khi Dương Niệm Niệm ốm nhập viện ở chỗ họ, bằng sẽ chẳng bất cứ sự giao thoa nào.

Mặt Ngụy Thục Xảo đỏ, cô chút tự ti: “Anh là em trai của chị Niệm, thể ‘leo cao’ như .”

Trần Xuân Yến cổ vũ: “Tớ thấy chị Niệm và em trai chị loại khinh thường khác .”

Để giúp Ngụy Thục Xảo, Trần Xuân Yến nhổm lên, gọi lớn: “Chị Niệm, Thục Xảo chuyện với chị ạ.”

“Ừm?” Dương Niệm Niệm đầu : “Có chuyện gì thế?”

Mặt Ngụy Thục Xảo đỏ như gấc. Vốn đủ can đảm để hỏi, nhưng giờ thấy Dương Niệm Niệm về phía , cô lấy hết dũng khí dò hỏi: “Chị Niệm, em trai của chị cũng việc ở Kinh Thành ? Sao về cùng chúng ạ?”

Dương Niệm Niệm khựng một chút, mới nhận đang nhắc đến Khương Dương. Thấy vẻ mặt Ngụy Thục Xảo e thẹn, cô lập tức hiểu chuyện.

Dương Niệm Niệm vạch trần, trả lời: “Cậu Hải Thành, về Hải Thành, chung lộ trình với chúng .”

Ngụy Thục Xảo “” một tiếng đầy vẻ nghi hoặc: “Vậy hai chị em ruột ạ?”

Dương Niệm Niệm lắc đầu: “Tuy ruột thịt, nhưng còn hơn cả ruột thịt.”

Ngụy Thục Xảo Khương Dương ở Kinh Thành, chút hụt hẫng, nhưng vẫn nhịn hỏi thêm: “Anh tới Kinh Thành ạ?”

Dương Niệm Niệm thành thật trả lời: “Cậu ăn ở Hải Thành và các thành phố khác, thời gian tới Kinh Thành nhiều lắm .”

Nghe câu trả lời , sự hụt hẫng của Ngụy Thục Xảo lên đến đỉnh điểm. Cô hỏi gì thêm nữa. Trần Xuân Yến ngờ là kết quả , cô lặng lẽ nắm tay bạn, an ủi mấy câu.

 

 

Loading...